Chương 2826: Năm tháng dễ khiến người ta bị bỏ rơi (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc Trọng Huyền Tuân ra khỏi học cung Tắc Hạ, cũng không có đãi ngộ này.
Úi, lần này cũng không có.
Trước đó còn thấy Trọng Huyền Tuân, Vương Di Ngô, Văn Liên Mục cưỡi ngựa đi, cũng không biết đi làm gì.
Khương Vọng làm như thật gật đầu: “Đúng vậy, nhìn khắp Đại Tề, hầu gia có được mấy người? Không ngờ trong chiếc xe ngựa này, vậy mà lại có một vị đang ngồi.”
Hầu gia tương lai rốt cuộc không có cứng rắn bằng hầu gia hiện tại.
Trọng Huyền Thắng tức giận ngậm miệng.
Chờ tước vị Bác Vọng hầu cha truyền con nối đến tay, với năng lực của hắn ta, tuyệt đối có thể lao vùn vụt trên quan đạo, đuổi theo Khương Vọng và Trọng Huyền Tuân cũng không phải không thể.
Từ trước đến giờ, hắn ta ở trước mặt Khương Vọng vẫn luôn tự xưng là nhân vật mưu định người trong thiên hạ, đối với vũ lực chẳng thèm ngó ngàng, cho nó là thủ đoạn thô lỗ. Nhưng mà trong lòng hắn ta không thể không thừa nhận, hắn ta quá hoài niệm lúc ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh, khoảng thời gian kiếm công trên người Khương Vọng.
Thời gian tốt đẹp một đi không trở lại đó…
Chờ đi… cái tên mãng phu man tử này.
Một người cũng chạy không thoát!
…
Trong viện có một cây táo xuân, mọc trái mùa, bây giờ chính là lúc trĩu quả. Cả một cây trái đỏ nặng trĩu, rũ xuống mặt đất.
Trọng Huyền Thắng đi tới, tiện tay hái xuống một cành, chia cho Khương Vọng mấy trái, vừa đi vừa ăn.
Phủ Bác Vọng hầu có đình viện rất sâu.
Lúc Khương Vọng mới tới Lâm Truy, thấy nó như nhìn thấy biển.
Nếu thật sự mở đại yến, thì so với tiệc cưới ở phủ Sóc Phương bá vào ba tháng trước, quy cách sẽ chỉ cao hơn chứ không thấp.
Dù sao cũng là danh môn đỉnh cấp của Đại Tề, hiện tại một nhà ba hầu gia, đang là lúc cực thịnh. Chèn ép Bảo thị không chỉ một cái đầu.
Đương nhiên, hôm nay là yến tiệc riêng tư, cũng không có mấy người ngoài.
Đi theo lão quản gia qua hành lang đình đài, đi tới phòng chính, Trọng Huyền Vân Ba đang nói chuyện vui vẻ với một nam tử trung niên.
“Ha ha ha, đúng là thiêng thật, mới nhắc đến nó, nó liền trở lại!” Lão gia tử hắng giọng cười to.
Đưa tay vẫy gọi: “Đến đây, A Thắng, Thanh Dương, nhanh làm lễ ra mắt với Diệp đại phu!”
Hôm nay khách của phủ Bác Vọng hầu, hóa ra chính là triều nghị đại phu Diệp Hận Thủy của Chính Sự đường, người kia rất nổi tiếng trong giới văn nhân, đặc biệt giỏi thanh từ.
Chỉ truy cầu lối hành văn hoa lệ, thể hiện vẻ tao nhã thịnh thế.
Vừa hay Diệp Hận Thủy có lối hành văn hoa lệ đệ nhất Tề quốc hiện tại. Văn phong của ông ta được người đương thời xưng tụng là “Long cung uyển”, lúc đọc như dạo vườn hoa ở long cung…
Cực kỳ hoa lệ.
Người người noi theo, ở văn đàn Tề quốc, cũng là một trường phái tương đối có sức ảnh hưởng.
Triều đình Tề quốc hiện tại mỗi lần có đại tế, cơ bản đều do Diệp Hận Thủy làm chủ bút thanh từ, có thể thấy địa vị của người này.
Cho dù chỉ là nể mặt Trọng Huyền Thắng, Khương Vọng cũng không thể không tôn kính Trọng Huyền Vân Ba. Chứ đừng nói đến việc hắn ta vẫn luôn giữ lễ vãn bối khi ở trước mặt lão hầu gia.
Thế là lão gia tử vừa lên tiếng, hắn liền tiến lên trước chào hỏi.
Trọng Huyền Thắng mạnh vì gạo, bạo vì tiền, chẳng biết vì sao, lại không tích cực lắm, chậm chạp đi theo bên cạnh Khương Vọng, miễn cưỡng hành lễ.
Xét về bối phận, Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng đều là tiểu bối, Diệp Hận Thủy nhận lễ là chuyện đương nhiên.
Nhưng Khương Vọng vừa mới khom người, Diệp Hận Thủy liền đứng lên, vẻ mặt tươi cười: “Ta cùng với Trọng Huyền gia là thông gia, ngươi và A Thắng là huynh đệ, chúng ta vốn là người một nhà, không cần giữ lễ tiết.”
Khương Vọng không biết Diệp Hận Thủy và Trọng Huyền gia lại có mối quan hệ này, nhưng Diệp Hận Thủy đầy mặt tươi cười, hắn cũng không thể không nể mặt: “Hôm nay có thể cùng ngồi với Diệp đại phu thanh từ phong lưu, chỉ tiếp xúc sơ qua, nhưng cũng có thể ngửi thấy mùi mực, đúng là vui mừng không kìm được!”
“A Thắng.” Trọng Huyền Vân Ba là người duy nhất còn ngồi trong phòng, ông ta nhìn Trọng Huyền Thắng, giọng nói tỏ vẻ quan tâm: “Trong khoảng thời gian này, tu hành ở học cung mệt lắm phải không? Gia gia thấy tinh thần của con không tốt lắm.”
Vừa cười nói với Diệp Hận Thủy: “Đứa nhỏ này thường ngày vui vẻ lắm, xem ra học cung Tắc Hạ quả là một nơi tốt để rèn luyện tính tình.”
Diệp Hận Thủy nhìn Trọng Huyền Thắng, trên mặt cũng cười: “Lần phạt Hạ này, chiến tuyến đông tuyến, ta đã phục bàn toàn bộ rồi. Tính tình của A Thắng, nào còn cần rèn luyện chứ? Sau này có thể không hề thua kém Định Viễn hầu!”
“Diệp đại phu quá khen, ta sao có thể so với thúc phụ được?” Trọng Huyền Thắng giống như mới hoảng hốt, trả lời Diệp Hận Thủy xong, liền nói với Trọng Huyền Vân Ba: “Không dám dối gạt gia gia, tôn nhi ở học cung ngày ngày bị đường huynh gây hấn đánh đập, đã bị nội thương, cho nên tinh thần không tốt, ăn cơm không nổi, con đi về trước nghỉ ngơi.”
Trọng Huyền Vân Ba cười khoát khoát tay: “Đứa nhỏ này, ở trước mặt Diệp bá phụ, cũng đừng có nói giỡn tầm bậy, nếu không sẽ khiến Diệp bá phụ lo lắng, vậy sao được?”
“Con không nói đùa.” Khuôn mặt mập vẫn luôn tươi cười của Trọng Huyền Thắng, lúc này rất nghiêm túc.
Hắn ta thi lễ với Diệp Hận Thủy: “Xin lỗi Diệp đại phu, Trọng Huyền Thắng thân thể khó chịu, không thể tiếp khách.”
“Không sao.” Diệp Hận Thủy thật ra không hề tỏ vẻ không vui, rất ôn hòa nói: “Thân thể không thoải mái, phải điều dưỡng thật tốt mới được.”
Rồi nói với Trọng Huyền Vân Ba: “Hầu gia, thân thể A Thắng quan trọng hơn. Ta cũng không tiện ở lại quấy rầy, ngày khác sẽ uống trà cùng ngài.”
Dứt lời, liền xoay người từ đường nhỏ rời đi.
Khương Vọng cho dù có chậm hiểu hơn nữa, lúc này cũng có thể cảm nhận được không khí không đúng.
Đuổi nhanh theo mấy bước, cùng đi ra ngoài: “Diệp đại phu, ta tiễn ngài.”