Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2827 - Chương 2827 - Chẳng Tiếc Thứ Gì (1)

Chương 2827 - Chẳng tiếc thứ gì (1)
Chương 2827 - Chẳng tiếc thứ gì (1)

Chương 2827: Chẳng tiếc thứ gì (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trong sảnh chính của Bác Vọng hầu phủ, đương nhiên rất sáng sủa sạch sẽ, ánh sáng vô cùng tốt.

Người ngoài đi hết, trong gian phòng lớn như vậy, chỉ còn hai ông cháu đối diện nhau, không khí lại không thoải mái lắm.

Trọng Huyền Vân Ba ngồi ở chủ vị, trước sau chưa từng đứng dậy, cũng rất lâu không nói lời nào.

Trọng Huyền Thắng cũng không nói muốn về nghỉ ngơi nữa, đứng yên tại chỗ.

Trầm mặc rất lâu.

Cuối cùng Trọng Huyền Vân Ba mở miệng trước.

“Diệp Hận Thủy, là người của Chính Sự đường, quyền cao chức trọng. Nhìn khắp Tề quốc, nhân vật như vậy không nhiều. Ông ta hôm nay tự mình tới cửa, đủ thấy sự coi trọng chưa?”

Trọng Huyền Thắng không nói lời nào.

Trọng Huyền Vân Ba nói tiếp: “Ông ta chỉ có một muội muội, gả cho quận trưởng Hình Doãn Đạo của quân Bình Nguyên. Hình Doãn Đạo mặc dù chỉ là một quận trưởng, nhưng bởi vì nguyên nhân lịch sử, nhà bọn họ kinh doanh ở quận Bình Nguyên nhiều năm, Hình gia có danh xưng là ‘Bình Nguyên tướng’. So với những quận trưởng lưu quan khác, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, điều nay con có biết không?”

Trọng Huyền Thắng trầm mặc.

“Muội muội duy nhất của Diệp Hận Thủy và Hình Doãn Đạo chỉ có một nữ nhi, cực kỳ được sủng ái. Mỹ danh Hình Tình Tuyết, ở phía tây đế quốc đứng số một số hai, sắc đẹp có thể coi là không tệ chứ hả?”

Trọng Huyền Thắng vẫn trầm mặc.

“Ta biết con luôn thích phân cao thấp với Bảo Trọng Thanh. Ta vì con an bài mối hôn sự này, so với nhị tử của Bảo thị, không chỉ mạnh hơn mười lần.” Giọng nói già nua của Trọng Huyền Vân Ba không hề lên cao, nhưng lại tỏ vẻ rất tức giận: “Con hôm nay ở đây làm loạn cái gì, ồn ào cái gì!”

Trọng Huyền Thắng vẫn luôn có tài hùng biện, hôm nay lại trầm mặc hồi lâu, lúc này mới lên tiếng: “Thập Tứ đâu rồi?”

“Thập Tứ?” Trọng Huyền Vân Ba nhướng lông mày, nói: “Nàng ta chỉ là một tử sĩ. Tử sĩ như vậy, Trọng Huyền gia không có một ngàn thì cũng có tám trăm. Con đang nghĩ cái gì!?”

Trọng Huyền Thắng nhìn Trọng Huyền Vân Ba, vô cùng cứng đầu, hỏi: “Thập Tứ đâu rồi?”

“Làm càn!” Trọng Huyền Vân Ba giận tím mặt, vỗ tay vịn một cái, đánh bay luôn tay vịn: “Trọng Huyền Tuân là Quan Quân hầu tự lập môn hộ, ngươi là cái gì? Ta không quản được Trọng Huyền Tuân, còn không quản được ngươi sao?”

Vị lão hầu gia dày dặn kinh nghiệm sa trường này, mặc dù vết thương cũ quấn thân, tu vi không tăng tiến, nhưng mà uy nghiêm không hề tầm thường.

Một đời chinh chiến, vì quốc gia lập được vô số chiến công. Hôm nay trong quân hãn Đại Tề, có không biết bao nhiêu bộ hạ cũ của ông ta.

Ngay cả Quân Thần Khương Mộng Hùng, ở trước mặt ông ta cũng phải khách khí. Ngay cả triều nghị đại phu Diệp Hận Thủy, ở trước mặt ông ta cũng phải hành lễ kính cẩn.

Lúc này tức giận bộc phát, giống như hổ gầm núi rừng.

Nhưng Trọng Huyền Thắng chỉ nhìn thẳng ông ta, chân thành nói: “Trọng Huyền Tuân là Quan Quân hầu tự lập môn hộ, ta là Trọng Huyền Thắng khiến y phải tự lập môn hộ. Gia gia, ta không phải muốn khiêu chiến uy nghiêm của ngài, ta cũng không muốn đối chọi gay gắt với ngài. Gì mà Diệp Hận Thủy, gì mà Hình Tình Tuyết, ta không quan tâm.

Ta chỉ muốn biết, Thập Tứ ở đâu?”

Giọng Trọng Huyền Vân Ba trầm xuống: “Trọng Huyền Thắng, ngươi cảm thấy cánh mình cứng cáp rồi phải không? Tước vị Bác Vọng hầu, ngươi còn chưa có thừa kế đâu!”

“Ngài muốn cho ai thì cho, có gì đặc biệt hơn người!” Trọng Huyền Thắng rốt cuộc không thể áp chế nổi sự bất an của mình nữa, không nhịn được khoát tay ngắt lời, tức giận hỏi: “Ngài đã làm gì Thập Tứ?!”

Trọng Huyền Vân Ba vẫn luôn biết, Trọng Huyền Thắng là một đứa bé có dũng khí. Trọng Huyền Thắng làm chuyện này, chiến thắng những… khó khăn kia, ông ta vẫn luôn để ý đến. Đã từng một lần lại một lần cảm khái, một lần lại một lần cảm thấy an ủi.

Nhưng hôm nay, lại là lần đầu tiên, ông ta tự mình đối mặt phần dũng khí này.

Ông ta thật sự cảm nhận được, đứa chau đã từng dùng nụ cười để che giấu tâm tình này, tiểu bàn tử đã từng cợt nhả, ăn vạ khóc lóc trước mặt ông ta này, đã thật sự trưởng thành.

Cho nên cũng càng thêm cảm nhận rõ, chính mình già rồi…

Ông ta không tin với sự thông minh của Trọng Huyền Thắng, lại không nghĩ ra nguyên nhân mà hôm nay ông ta làm như vậy, có thể không nghĩ ra lựa chọn nào mới tốt hơn. Nhưng mà cuối cùng lại vì một nữ nhân, một tử sĩ, váng đầu váng não như thế.

Lúc ông ta còn trẻ, nào có người nào dám nói chuyện với ông ta như vậy? Cho dù là cùng Ngoại Lâu cảnh, ông ta năm đó, chỉ cần một cái tát là có thể đánh bay mười đứa như Trọng Huyền Thắng. Sau khi bị thương nặng không thể chữa khỏi, không thể Thần Lâm, còn có thể nắm giữ hoàn toàn Trọng Huyền gia trong tay, ngoại trừ Minh Quang, nuôi dưỡng mười mấy đứa nhỏ thành tài. Sau khi xảy ra chuyện Minh Đồ, vẫn có thể chống đỡ Trọng Huyền gia lảo đảo muốn ngã, khiến cho Trọng Huyền thị đứng vững không ngã. Thủ đoạn của ông ta, há lại chỉ có một?

Rốt cuộc là già rồi…

Thứ già nua không chỉ các xác thịt, thứ suy bại không chỉ là khí huyết.

Mà còn có tinh thần, ý chí, thậm chí là tính tình, ông ta thầm thở dài một hơi thật dài.

Trên mặt cuối cùng không có biểu cảm gì, rất bình tĩnh nói với Trọng Huyền Thắng: “Ngươi có từng nghĩ tới, sau khi tập tước, ngươi phải khởi động gia tộc này thế nào không? Ngươi có từng bỏ qua cảm giác của một Trọng Huyền Thắng, dùng thân phận Bác Vọng hầu, suy nghĩ về tương lai của gia tộc này? Ngươi có biết hay không, một gia tộc nếu muốn truyền thừa lâu dài, điều quan trọng nhất là gì?”

Trên mặt ông ta hiện đầy nếp nhăn, chính là uy nghiêm được rèn luyện trong thời gian dài.

Trong đôi mắt ông ta không hề có sự nghiêm nghị, mà chứa đựng quyền hành và lịch sử của cả gia tộc.

Nhưng mắt của Trọng Huyền Thắng rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ chứa được một người.

Liền dùng đôi mắt này nhìn Trọng Huyền Vân Ba: “Ngài có biết không, Thập Tứ đối với ta quan trọng đến mức nào?”

Bình Luận (0)
Comment