Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2829 - Chương 2829 - Vì Ai Phong Lộ Lập Trung Tiêu (1)

Chương 2829 - Vì ai phong lộ lập trung tiêu (1)
Chương 2829 - Vì ai phong lộ lập trung tiêu (1)

Chương 2829: Vì ai phong lộ lập trung tiêu (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Thân hình mập mạp của Trọng Huyền Thắng, là một nỗi sỉ nhục trong thời gian dài.

Hơn nữa lúc đi lại, lớp mỡ lại như sóng cuộn, càng thêm buồn cười, nào có khí thế gì để nói?

Trên đời này, phần lớn không có gia thế bằng hắn ta, mưu lược không bằng hắn ta, chiến công không bằng hắn ta, cũng không béo ụt ịt như hắn ta, liền có lý do để chế nhạo hắn ta.

Ngày hôm nay, hắn ta bước đi không quay đầu lại, ở trong phủ Bác Vọng hầu sâu như biển, đã không còn một tiểu công tử mập mạp cô độc, nằm trên mặt đất, không còn phải sớm tối tươi cười giả dối với người khác nữa, mà là một “người” trưởng thành chân chính.

Đầu đội trời, chân đạp đất, tự mình ngăn chặn gió mưa.

Hắn ta không hề thi triển Pháp Thiên Tượng thần thông, nhưng mà lại cao lớn hơn, mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào khác.

Người thông minh luôn có rất nhiều suy nghĩ, tấm lòng rất rộng rãi, có đôi khi, người càng thông minh, lại càng khó biết bản thân thật sự muốn gì.

Nhưng hiện tại hắn ta đã biết rồi.

Giọng nói già nua của Trọng Huyền Vân Ba vang lên sau lưng hắn ta: “Ngươi có biết, nếu hôm nay ngươi cứ vậy mà ra ngoài, ngươi sẽ mất thứ gì không?”

Trọng Huyền Thắng cũng chỉ để lại giọng nói trẻ trung của mình lại phía sau: “Mất đi thứ gì ta sẽ không nhớ đến nữa, ta chỉ nhớ rõ ta sẽ có được thứ gì.”

Thứ hắn ta mất đi đại khái là tước vị Bác Vọng hầu cha truyền con nối, là khả năng đuổi kịp tu vi của Khương Vọng và Trọng Huyền Tuân, là tương lai Động Chân, là cả lưới quan hệ phức tạp rắc rối của Trọng Huyền thị, là đỉnh cấp danh môn hiện tại cũng như tương lai của đế quốc Đại Tề.

Nhưng như vậy thì thế nào?

Hắn ta sải bước đi ra ngoài, giọng nói của hắn ta vẫn vang vọng trong phủ Bác Vọng hầu.

“Ta hiện tại, ít nhất cong có một đội buôn Đức Thịnh, ít nhất còn có Khương Vọng, người mà dù bất cứ lúc nào, dù ở bất cứ cảnh ngộ nào cũng sẽ đứng bên cạnh ta, ủng hộ ta, ít nhất còn có Thập Tứ.”

“Có Thập Tứ, ta liền có tất cả.”

“Gia gia, ta hy vọng ngài thật sự không làm gì Thập Tứ. Nếu không… ta thật ra là một người rất đáng sợ.”

Trọng Huyền Vân Ba ý thức được rằng, mình lại bị uy hiếp.

Xét về thế, rất hoang đường.

Xét về tình, chính là dĩ hạ phạm thượng, đại bất kính.

Nhưng mà trong lòng của ông ta, vậy mà không hề phẫn nộ.

Ông ta chỉ hơi tịch mịch.

Bốn đứa con trai của ông ta, từ Minh Quang đến Minh Hà, không có đứa nào đặt gia tộc ở vị trí hàng đầu.

Hai đứa cháu tai ruột của ông ta, từ Trọng Huyền Tuân đến Trọng Huyền Thắng, không có đứa nào coi trọng gia tộc.

Ông ta chưa từng muốn làm gì Thập Tứ.

Từ đầu đến cuối, chỉ vì khiến Trọng Huyền Thắng thỏa hiệp, để Thập Tứ trở thành thiếp của nó.

Không ngờ rằng Trọng Huyền Thắng ngay cả một bước này cũng không chịu nhường.

Mỗi một người mà ông ta ký thác kỳ vọng tương lai gia tộc, đều có tính tình bướng bỉnh, mà sự bướng bỉnh này, đều không liên quan đến gia tộc.

Quá châm chọc, không phải sao?

Ông ta dựa vào trên ghế, có chút mệt mỏi. Nhưng giọng nói, lại cố cứng rắn, không chút suy yếu. Ông ta hừ lạnh: “Trọng Huyền Vân Ba ta còn không đến mức trút giận lên một cô bé.”

Liền cứ vậy, trong ánh nắng chói mắt, nhìn bóng dáng mập mạp kia biến mất.

Giống như rất nhiều năm trước…

Đã nhớ không rõ đã bao lâu, giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.

Đứa bé kia đi rồi, không hề trở lại.

Vĩnh viễn sẽ không trở lại.

“Cha hồ đồ quá!”

Trọng Huyền Minh Quang đột nhiên chạy vào, dọa Trọng Huyền Vân Ba nhảy dựng, suýt chút nữa khiến ông ta đứng tim mà chết.

Ngước mắt nhìn lên, không nhịn được quát lớn: “Lén lén lút lút làm gì!”

Trọng Huyền Minh Quang đến gần, vừa dùng giày gom mảnh vụn tay vịn ghế trên mặt đất, vừa nói: “Đừng nóng giân, đừng nóng giận, ha ha, con đây không phải là đến thăm cha một chút sao? Tránh cho cha gặp chuyện bất trắc.”

Trọng Huyền Vân Ba bò dậy liền đi tìm đao: “Lão tử hôm nay sẽ khiến cho ngươi gặp chuyện bất trắc!”

“Cha, cha!” Trọng Huyền Minh Quang vội vàng ôm lấy eo ông ta, liên tục nói: “Bình tĩnh! Bình tĩnh! Bình tĩnh!”

Trọng Huyền Vân Ba giãy giụa một chút, nhưng lại không giãy giụa được, trong lúc nhất thời buồn bã.

Mắng: “Tránh ra cho ta!”

Trọng Huyền Minh Quang vẫn giữ tư thái phòng bị, vừa buôn tay vừa kéo dài khoảng cách, miệng lẩm bẩm: “Tức giận với con làm gì, cũng không phải con chọc giận người.”

“Ngươi không phục có phải không?” Trọng Huyền Vân Ba nóng nảy trừng ông ta: “Ngay cả ngươi cũng không phục có phải hay không?”

“Phục phục phục.” Trọng Huyền Minh Quang cúi đầu khom lưng làm lành: “Con đặc biệt phục, lão nhân gia ngài xin bớt giận, đừng so đo với kẻ ngốc!”

Trọng Huyền Vân Ba vừa nghe, cũng thấy đúng. Đứa con trai cả bao cỏ này, cũng không phải chỉ ngày một ngày hai. Ít nhất hiện tại còn biết mình ngu ngốc, coi như là đã tiến bộ không nhỏ, liền ngồi xuống ghế.

Lại nghe thấy Trọng Huyền Minh Quang nói: “Đứa bé A Thắng này hoàn toàn không được kế thừa trí tuệ của Trọng Huyền gia, trong đầu rốt cuộc nghĩ gì chứ?”

Lão gia tử nghe thấy không đúng lắm: “Cho nên vừa rồi ngươi nói ai là kẻ ngốc?”

Trọng Huyền Minh Quang đương nhiên nói: “A Thắng đó! Chả lẽ lại là con?!”

Lão gia tử nhất thời im lặng.

Trọng Huyền Minh Quang lại nói: “Hôn sự tốt như vậy cũng không muốn, sao lại muốn thành thân với một tử sĩ, còn nói cả đời chỉ lấy một vợ, đây không phải là ngây thơ ngu xuẩn sao? Trên đời này nào có phu nhân hầu gia nào xuất thân từ tử sĩ? Truyền ra ngoài không phải khiến người ta cười chê sao!”

Trọng Huyền Vân Ba lần này ngược lại không mắng ông ta.

Lẳng lặng nghe, thở dài nói: “Như vậy nó mới giống cha nó.”

Có một số người là vết thương, mỗi khi nhớ đến đều đau đớn, dù đã trải qua thời gian dài, cũng chưa từng khép miệng. Càng già, lại càng hay nhớ đến.

Trọng Huyền Minh Quang theo thói quen đi qua, vừa thành thạo nắn vai cho lão gia tử, vừa bùi ngùi thở dài: “Haizz, cũng khó trách cha già lo lắng như thế. Nhị đệ tam đệ phải đi trước, tứ đệ ra ngoài hải ngoại, không chịu về kinh. A Tuân nhà con quá ưu tú, nhanh như vậy đã phong hầu, ra riêng. Đứa cháu này của con lại quá không hiểu chuyện, không hề suy nghĩ cho gia tộc lớn này chút nào, thiếu người kế tục. Buồn thay!”

Trọng Huyền Vân Ba cũng cảm thấy vô cùng chua xót.

“Xem ra chỉ có thể dựa vào con rồi. Con giấu tài nhiều năm như vậy, chơi bời phong trần, quả là đã đến lúc hồi tâm, dẫn dắt Trọng Huyền thị tiến về một giai đoạn hoàn toàn mới!”

Trọng Huyền Minh Quang vỗ vỗ bả vai lão gia tử, tràn đầy ý chí: “Cha, người yên tâm, sau khi người đi, ta nhất định sẽ làm rất tốt!”

Bình Luận (0)
Comment