Chương 2830: Vì ai phong lộ lập trung tiêu (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trọng Huyền Vân Va vốn đã khí huyết suy kiệt, chợt đứng lên, xoay người nhấc chân, làm liền một mạch.
Một cú quét chân xinh đẹp, liền đá cái bao cỏ này ra ngoài cửa lớn.
“Cút!!!”
Trọng Huyền Thắng trước khi bá phụ thân ái của hắn ta đến, đã sớm cút.
Đương nhiên, hắn ta mặc dù lớn lên không anh tuấn bằng bá phụ của mình, nhưng tư thế cút lại tiêu sái hơn nhiều.
Võ An Hầu của Đại Tề, đang ở trong viện chờ hắn ta.
Thấy dáng vẻ đi ra này của hắn ta, cũng không nói gì khác, chỉ lấy một chiếc khăn tay ra, đưa cho hắn ta, ý bảo hắn ta lau mặt.
Trọng Huyền Thắng vừa lau vết máu trên trán, vừa sóng vai với lão bằng hữu đi ra ngoài.
Lau lau, cảm thấy có chút sai sai, đưa tới trước mặt nhìn nhìn: “Huynh lấy cái khăn này ở đâu ra, thơm như vậy, lại đẹp như vậy, còn là màu hồng nữa?”
Khương Vọng nhún vai một cái: “Lúc ở học cung, không biết là ai thả ở trong phòng ta. Ta thấy mặt trên còn thêu tơ vàng, pháp trận chống bụi, nên rất đáng tiền, sau này huynh bán giúp ta.”
Trọng Huyền Thắng “à” một tiếng, hung hăng nhấn cái khăn lên lại vết thương, tiếp tục đi ra ngoài.
“Còn gì nữa không?” Hắn ta đột nhiên hỏi.
“Cái gì?”
Trọng Huyền Thắng cầm lấy khăn tay, vẫy vẫy trước mặt Khương Vọng.
“Còn có mấy cái túi thơm, một thanh kiếm, một cây cung ngắn, một quyển thơ, ặc, sao còn có một bộ dụng cụ pha trà nữa?” Khương Vọng vừa nói vừa móc đồ ra, đều là mấy thứ linh tinh.
“Được rồi, được rồi, dừng lại đi.” Trọng Huyền Thắng cảm thấy trán bắt đầu hơi đau.
Khương Vọng không nói gì.
“Lúc nãy Diệp Hận Thủy có nói gì với huynh không?” Trọng Huyền Thắng lại hỏi.
“Không nói gì. Chỉ tùy tiện khen ta hai câu. Còn nói huynh ở trên chiến trường phạt Hạ, có biểu hiện rất tốt, ông ta rất thưởng thức.” Khương Vọng suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Xem ra vẫn chưa tức giận.”
“Có tức giận, thì cũng không thể bộc lộ ra trước mặt huynh. Hơn nữa, một nhân vật như Diệp Hận Thủy, cũng sẽ không vội vàng gả cháu gái của mình đi, chỉ là lão gia tử vẫn còn có chút thể diện, hôm nay mới gọi ông ta đến cửa…” Trọng Huyền Thắng nói một câu như vậy, lại nói: “Mặc kệ nó, liên quan gì đến ta!”
Lúc này rốt cuộc đã đi đến đại môn hầu phủ.
Trọng Huyền Thắng nói: “Chúng ta nên tự đi về, xe ngựa của Trọng Huyền gia, sau này chúng ta đều không dùng được rồi.”
Khương Vọng chỉ nói: “Coi như tản bộ.”
Cho nên hai người đi bộ còn hơn đi xe, quả thật liền sóng vai đi ra ngoài.
Ra khỏi phủ Bác Vọng hầu, ra khỏi đường phố nơi phủ Bác Vọng hầu, hòa vào dòng người đông đúc của Lâm Truy phồn hoa.
Thế giới hối hả, có đôi khi có thể khiến người ta có cảm giác xa cách. Càng náo nhiệt, lại càng không hợp nhau.
Không để ý đến ánh mắt quái dị của một số người, Trọng Huyền Thắng ấn khăn tay màu hồng phấn lên trán, đột nhiên thở dài: “Còn nói lần này rời khỏi học cung liền dọn nhà. Nhà cũ ở phường Diêu Quang quá nhỏ, không phù hợp với thân phận hiện tại của ta.”
“Hiện tại thì sao?”
“Cũng dọn! Dọn đến phủ Võ An Hầu!”
Khương Vọng: “Tốt thật, huynh dọn từ nhà ta, đến nhà ta.”
Trọng Huyền Thắng ghét bỏ hừ một tiếng: “Có biết nói chuyện hay không? Huynh phải nói là, ‘nhà của chúng ta’!”
Khương Vọng thở dài một hơi.
Trọng Huyền Thắng lại nói: “Ba người một nhà chúng ta, sau này phải sống thật tốt.”
“Ta còn có một muội muội, có phải huynh quên rồi không?”
“Vậy thì một nhà bốn người.”
Khương Vọng nghiêng đầu liếc hắn ta: “Ý của ta là, cách xa ta ra một chút. Ta có gia đình của mình.”
“Được, được, Khương Thanh Dương huynh rất được. Huynh đã nói như vậy, huynh đã lạnh lùng như thế. Sau này phủ Võ An Hầu liền chia thành hai. Huynh ở phía tây đừng đến phía đông của ta, ta ở phía đông đảm bảo không đến phía phía tây của huynh. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng!”
Khương Vọng hoàn toàn bị đánh bại, trầm mặc hồi lâu, hỏi: “Chuyện đầu tiên cần làm sau khi dọn nhà là gì?”
Trọng Huyền Thắng nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Mời Yến huynh đến làm khách?”
“Mặc dù rất hợp lý, nhưng ta muốn hỏi là…” Khương Vọng nói: “Huynh và Thập Tứ, không thành thân sao?”
“Ha ha ha ha ha” Trọng Huyền Thắng cười lớn.
Cười đến đường hoàng, cười đến càn rỡ.
Cười đến mức cực kỳ khoan khoái.
Phong hầu có gì quý, vạn kim có gì tiếc!
Cười đến mức người đi đường đều dồn dập ghé mắt nhìn, nhìn hắn ta giống như nhìn kẻ ngu si.
Võ An Hầu của Đại Tề thanh sam lỗi lạc, phong độ nhẹ nhàng, rõ ràng không phải kẻ ngu si, cũng cùng đi, cùng cười với hắn ta.
Phủ đệ Khương gia ở phường Diêu Quang, coi như là một nơi rất tốt.
Sau khi Khương Vọng được phong hầu, các loại khách khứa bảy quẹo tám cong, hầu như đạp bằng bậc cửa. Sau đó hắn liền trốn vào biệt phủ Hà Sơn.
Gần đến trước phủ, Trọng Huyền Thắng thả khăn tay xuống, hỏi Khương Vọng: “Vết thương có còn thấy rõ không?”
Khương Vọng nhìn kỹ một chút: “Rất nhạt.”
“Có ảnh hưởng đến độ đẹp trai của ta không?”
Vấn đề này thật sự rất khó trả lời. Khương Vọng thật sự không biết, đối với một thứ không tồn tại mà nói, thế nào mới được xem là bị ảnh hưởng.
Trầm mặc có đôi khi cũng là một loại đáp án.
Đương nhiên, đáp án mà Trọng Huyền Thắng cảm thấy, cùng với ý nghĩa mà Khương Vọng muốn biểu đạt, hiển nhiên khác nhau.
Hắn ta khoát tay áo: “Huynh nhanh chữa trị cho ta một chút.”
Khương Vọng rất nể mặt bấm ấn quyết.
Hắn ta lại nói: “Quên đi, ta đi tìm y quán. Huynh đừng làm vết thương của ta rách ra.”
Đôi tay Khương Vọng đang ấn quyết y thuật, thoáng chốc biến thành nắm đấm.
Nhưng Trọng Huyền Thắng đã chạy đi rồi.
Hắn ta thật sự đi tìm y quán, xử lý tỉ mỉ vết thương trên trán, cho đến khi ngay cả một dấu đỏ cũng không thấy nữa, mới nghênh ngang quay lại trước cửa Khương phủ.
Một gã sai vặt mặt mày hồng hào liền chào đón từ xa: “Hầu gia khỏe! Thắng công tử khỏe!”