Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2831 - Chương 2831 - Vì Ai Phong Lộ Lập Trung Tiêu (3)

Chương 2831 - Vì ai phong lộ lập trung tiêu (3)
Chương 2831 - Vì ai phong lộ lập trung tiêu (3)

Chương 2831: Vì ai phong lộ lập trung tiêu (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Có câu, trước của tể tướng toàn là quan thất phẩm.

Địa vị của người sai vặt, nối liền với địa vị của gia chủ.

Lúc gã vừa mới đến Khương gia làm gã sai vặt, Khương Vọng vẫn chỉ là một tử tước. Đặt ở một nơi quý nhân tụ tập như phường Diêu Quang, quả thật không thu hút chút nào. Khương Vọng có thể kiêu ngạo, thỉnh thoảng còn ức hiếp con trai của triều nghị đại phu một chút. Một gã sai vặt như gã, lại thường cụp đuôi làm người, gặp ai cũng tươi cười.

Nhưng ai mà ngờ được, gia chủ của gã lại có tiền đồ như vậy?

Lúc này mới qua bao lâu chứ, gã còn chưa nịnh bợ xong gã sai vặt của nhà thị lang nữa, tử tước liền biến thành hầu tước. Còn là loại có ba ngàn thực ấp kia…

Quân công hầu trẻ tuổi nhất của Đại Tề!

Chỉ trong một đêm, gã biến từ kẻ đi nịnh nọt thành người được nịnh nọt, cái gã sai vặt nhà thị lang kia còn chẳng đến lượt!

Đời người sao lại hạnh phúc như vậy?

Hiện tại có bao nhiêu người muốn tới cửa, đều phải đến nói chuyện với gã trước, lấy lòng, đưa quà tặng.

Cho dù hầu gia vào học cung không ở nhà, bái thiếp cũng chưa từng dừng lại.

Gã làm sao có thể không tận tâm tận lực, ra sức hầu hạ?

Khương tước gia phong hầu cũng chỉ mới ba tháng, gã đã mập lên mười ba cân! (*)

(*) 1 cân của Trung Quốc = ½ kg, 13 cân = 6,5 kg

Khương Vọng nhìn qua suýt không nhận ra gã, còn tưởng đã đổi gã sai vặt khác rồi nữa.

“Thập Tứ! Thập Tứ! Đang ở đâu?” Trọng Huyền Thắng chẳng thèm để ý đến ánh mắt giữa hai chủ tớ bọn họ, vào cửa liền hô to: “Ta đã trở về!”

Tính ra, tòa nhà ở phường Diêu Quang này, Trọng Huyền Thắng ở còn nhiều hơn cả Khương Vọng.

Về tới đây liền vô cùng thân thiết, tâm tình lúc này cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Vận hết sức lực kêu: “Thập Tứ! Thập Tứ!”

Quý nhân trong nhà luôn chú ý ăn nói nhỏ nhẹ ôn tồn, không làm phiền láng giềng. Cho dù có động tĩnh gì, cũng thường chỉ là những âm thanh tao nhã như đàn tranh sáo trúc.

Toàn bộ phường Diêu Quang, loại hô to gọi nhỏ như ở Khương phủ, đúng là hiếm thấy.

Lúc Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng chuyển vào, chưa đầy mấy tháng, giá đất xung quanh liền rẻ hơn một chút.

Quản gia Tạ Bình đáp lời, bước nhanh đi tới: “Thắng công tử, Thắng công tử, Thập Tứ đại nhân hôm qua đã đến học cung đón ngài rồi mà, các người không gặp nhau sao?”

Trọng Huyền Thắng đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm Tạ Bình, giọng nói cũng đè nén: “Hôm qua đi lúc nào?”

Từ học cung Tắc Hạ đến Lâm Truy, chỉ có một con đường Tắc Môn.

Bất luận thế nào cũng không thể không gặp.

Trừ khi Thập Tứ đợi được một chút đã đi, hoặc là, nàng ấy căn bản không đến học cung Tắc Hạ.

Tạ Bình chưa từng nhìn thấy ánh mắt Thắng công tử sắc bén như vậy, giống như bị người nào đó một tay bóp chặt trái tim, hô hấp đều lộ vẻ khó khăn: “Dạ, buổi chiều.”

“Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Khương Vọng hỏi: “Phủ Bác Vọng hầu có ai tới không?”

Trong giọng nói ôn hòa của tước gia nhà mình, sự khẩn trương của Tạ Bình mới giảm bớt, nhanh chóng tỉnh táo lại, trật tự rõ ràng nói: “Có tới. Sáng hôm qua, có xe ngựa phủ Bác Vọng hầu tới, mời Thập Tứ đại nhân qua. Chỉ là không lâu sau, Thập Tứ đại nhân đã về rồi. Sau đó ngồi trong viện một lúc, buổi chiều liền ra ngoài. Ta hỏi ngài ấy đi đâu, ngài ấy nói đi tìm Thắng công tử…”

Trọng Huyền Thắng chợt xoay người, bay lên trời, không kịp quan tâm đến lệnh cấm của Lâm Truy, bay nhanh đến Tắc Môn.

Khương Vọng lập tức bay theo, không ngừng dùng linh thức dẫn âm cho các thủ vệ hoàng triều bị kinh động, tỏ vẻ là Thanh Bài hành động, để các phương chớ sợ.

Hai bóng người bay nhanh ra ngoài Tắc Môn, như lôi điện hành không, nổ ầm ầm.

Bay đến trước cổng chào của học cung Tắc Hạ, Trọng Huyền Thắng trực tiếp dùng đạo nguyên va chạm cấm chế: “Có ai không?!”

Người gác cổng hôm nay, chính là giáo tập phật học, Nghiêm Thiền Ý.

Trên người mặc quần áo văn sĩ, đầu đội phát quan, thân hình cao gầy, trên mặt tỏ vẻ cổ quái.

Ánh mắt hơi ác liệt, trước niệm một tiếng “a di đà phật”, mới đi ra khỏi trận pháp học cung, nhìn Trọng Huyền Thắng: “Có ấn văn của Chính Sự đường không?”

“Ta không vào.” Trọng Huyền Thắng dừng một chút, mới nói: “Hô qua có ai tới không?”

Nghiêm Thiền Ý nhíu nhíu mày: “Hôm qua không phải ta gác cổng.”

Ông ta ở trong học cung tách biệt, lại không thân thiết với đời sau, trước giờ không cần để ý đến quan hệ với giới quyền quý bên ngoài. Gì mà thế tử Bác Vọng hầu, không biết lễ độ, ông ta liền chẳng muốn cho chút hòa nhã nào.

“Nghiêm giáo tập.” Khương Vọng một tay giữ Trọng Huyền Thắng, tiến lên hỏi: “Không biết hôm qua là ai gác cổng?”

Thấy Khương Vọng lên tiếng, vẻ mặt của Nghiêm Thiền Ý mới hòa hoãn hơn: “Chắc là Trương giáo tập.”

Khương Vọng vỗ tay thi lễ: “Không biết hôm qua có người nào tới học cung hay không? Mặc áo giáp, cầm trọng kiếm, đó là một bằng hữu rất quan trọng của ta, xin phiền ngài hỏi giúp một chút.”

Nghiêm Thiền Ý nhìn hắn một chút, tỏ vẻ nghiêm túc.

Nói một tiếng “chờ”, liền ẩn vào trong trận pháp.

Không lâu sau, lại xuất hiện dưới cổng chào: “Người mặc áo giáp thì không có. Chẳng qua có một cô gái thanh tú, mặc quần áo rất hoa lệ, đứng ở ngoài học cung một đêm, lúc hừng đông mới đi.”

Khương Vọng nhìn Trọng Huyền Thắng.

Trọng Huyền Thắng đã nói không nên lời.

Cho nên hắn lại hỏi: “Nàng kia có phải thân hình nhỏ bé, làn da rất trắng hay không?”

“Theo Trương giáo tập nói, quả là có chút trắng bệch do thiếu ánh mặt trời.” Nghiêm Thiền Ý nói.

“Nàng ấy có nói gì không?”

“Không có.” Nghiêm Thiền Ý lắc đầu, lại giải thích thêm một câu: “Từ trước đến nay, ngoài học cung có rất nhiều người chiêm ngưỡng, chỉ cần không va chạm trận pháp, chúng ta sẽ không quan tâm.”

Thập Tứ quả thật đã tới học cung Tắc Hạ, hơn nữa còn cởi áo giáp, thay quần áo hoa lệ.

Nàng ấy giống như chưa từng ăn mặc như vậy.

Vẫn luôn ẩn trong tầng tầng lớp lớp áo giáp, mang theo trọng kiếm bảo vệ Trọng Huyền Thắng, cơ hồ khiến người ta không để ý đến chuyện nàng ấy là một cô gái.

Đêm đó chờ ngoài học cung Tắc Hạ, nàng ấy đã nghĩ gì?

Lại vì sao lại rời đi lúc hừng đông?

Chỉ thiếu một canh giờ… nhiều nhất chỉ một canh giờ sau, Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng liền ra khỏi học cung rồi.

Chỉ thiếu một canh giờ, nàng ấy và Trọng Huyền Thắng có thể gặp nhau rồi.

Nhưng nàng ấy lại không đợi thêm nữa.

Bình Luận (0)
Comment