Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2835 - Chương 2835 - Gặp Nhau Lúc Khó Khăn (1)

Chương 2835 - Gặp nhau lúc khó khăn (1)
Chương 2835 - Gặp nhau lúc khó khăn (1)

Chương 2835: Gặp nhau lúc khó khăn (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Roạt!

Trong lúc nói chuyện, trong một nhã gian cách đó không xa, cửa giấy vẽ núi xa nước chảy chợt bị kéo ra, lộ ra hai người đang ngồi đối diện nhau trên bàn trà.

Trong đó một người mặc dù đang mặc thường thục, cũng không thể che giấu hết sát khí trên người, vừa nhìn liền biết có xuất thân từ quân nhân. Mặc dù đang ngồi xếp bằng trước bàn, nhưng eo lưng vẫn thẳng tắp. Lúc này hai tay đặt trên đầu gối, trên mặt đều là biểu cảm xem chuyện vui.

Người còn lại thì tản mạn hơn nhiều, một chân gập lại, một chân khác thì dựng thẳng. Khuỷu tay gác lên đầu gối, năm ngón tay thon dài đang cầm một chén trà nhỏ, muốn uống lại chưa uống, cười tủm tỉm nhìn sang.

Mắt đen như mực, bạch y trắng hơn tuyết.

Y hiển nhiên chính là Quan Quân hầu của Đại Tề - Trọng Huyền Tuân.

“Ngươi là danh môn cái gì?” Y nhìn Nhĩ Phụng Minh, trên mặt tựa như đang cười, nhưng lời nói ra lại rõ ràng không hề khách khí…

Nhĩ Phụng Minh rõ ràng có hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng.

Cười lạnh một tiếng: “Ta nói ai đang nghe lén nơi góc tường, hóa ra là Quan Quân hầu!”

Sau đó mới nói: “Nhĩ gia mặc dù không phải là vọng tộc công huân, nhưng thi thư gia truyền, kế thừa lễ nhạc, từ thời Vũ đế đến bây giờ, đời đời trong sạch! Danh môn mà Quan Quân hầu nói, là danh môn thế nào? Danh tiếng, danh dự, quang minh, lễ…”

Bộp!

Chén trà nhỏ lập tức vỡ vụn trước mặt hắn ta, cắt đứt lời nói thao thao bất tuyệt của hắn ta.

Chén trà vỡ nát, nước trà đổ xuống chung quanh, cùng với một lá trà quật cường đứng thẳng.

Ở ngay dưới chân Nhĩ Phụng Minh và đám bằng hữu tốt của hắn ta.

Vỡ nát khiến mọi người kinh hãi.

Nhĩ Phụng Minh cũng im miệng theo bản năng.

Trọng Huyền Tuân ngạo mạn nhìn sang: “Chuyện của Trọng Huyền gia, từ lúc nào đến phiên thằng hề nhảy nhót như ngươi đến bình luận?”

Sắc mặt Nhĩ Phụng Minh lúc xanh lúc trắng một hồi, cuối cùng nuốt lại một bụng lời biện luận, phất ống tay áo một cái, liền muốn đi ra ngoài: “Đúng là nước đổ đầu vịt!”

Nhưng có một luồng uy thế khiếp người bỗng nhiên bộc phát.

Giọng Trọng Huyền Tuân vang lên: “Ta nói cho ngươi đi sao?”

Nhĩ Phụng Minh đột nhiên xoay người lại: “Thiên tử còn không dùng lời nói để hoạch tội, ngươi là cái thá gì?”

Trọng Huyền Tuân chỉ nhếch chằm chỉa về phía cặn trà: “Đánh nát chén trà liền đi, đây chính là kế thừa lễ nhạc sao? Thu dọn sạch sẽ cho bổn hầu rồi đi.”

Những bằng hữu… bên cạnh Nhĩ Phụng Minh kia, xưa nay từng đám múa bút lia lịa, chỉ điểm giang sơn nước miếng tung bay, nhưng lúc này ở trước mặt Quan Quân hầu, không có người nào dám đứng ra nói chuyện.

“Trọng Huyền Tuân!” Nhĩ Phụng Minh tốt xấu gì cũng là văn sĩ nổi danh Đại Tề, sao có thể chịu sỉ nhục như vậy? Giận tím mặt nói: “Đừng tưởng ở Lâm Truy này ngươi có thể một tay che trời, kẻ sĩ có thể chết, không thể chịu nhục!”

Keng!!

Trọng Huyền Tuân không nói lời thừa, tiện tay rút đao của Ngô Độ Thu từ trong vỏ đao ra.

Cứ vậy chân trần cầm đao, bạch y bén nhọn, đi về phía Nhĩ Phụng Minh.

Nhóm người xung quanh Nhĩ Phụng Minh đồng thời lùi lại phía sau.

Trong quán trà Nhạn Thư hoàn toàn vắng lặng, không ai dám ra mặt, không ai dám khuyên bảo.

Trọng Huyền Tuân hiện tại, đừng nói giới trẻ Tề quốc, mà ngay cả những tiền bối, người dám phô trương, chiến đấu phân sinh tử với y, có được mấy người?

Trong những người này, tuyệt đối không có Nhĩ Phụng Minh.

Cho nên hắn ta quyết định rất nhanh, lập tức ngồi chồm hỗm xuống, lấy khăn tay ra, lau dọn sạch sẽ nước trà trên mặt đất, bọc lấy toàn bộ lá trà lẫn mảnh vỡ vào trong khăn, sau đó không nói lời nào, vội vã rời đi.

Trọng Huyền Tuân đi đến bên cửa, cũng không hề đuổi tận giết tuyệt. Tiện tay kéo cửa giấy, ngăn cách ánh mắt đám khán giả.

Tùy ý vung tay, nhét quân đao của Ngô Độ Thu vào lại vỏ.

Mà từ đầu tới cuối, Ngô Độ Thu xuất thân từ Xuân Tử quân, chỉ an tĩnh ngồi trước bàn trà.

Lúc này lấy một chén trà nhỏ khác ra, rót trà cho Trọng Huyền Tuân.

Cười nói: “Nếu hắn ta là một người có cốt khí, ngươi sẽ thật sự chém hắn ta sao?”

Trọng Huyền Tuân dáng vẻ tản mạn ngồi xuống bàn, thuận miệng nói: “Đúng lúc năm nay Di Ngô cũng không thể về Lâm Truy, làm thịt thằng này xong, ta sẽ theo hắn ta chơi.”

Ngô Độ Thu nghe vậy cũng chỉ cười một tiếng.

Nơi này là Lâm Truy Tề quốc, dưới chân thiên tử, là tổng bộ phủ Tuần Kiểm, hình luật nghiêm minh. Một nhân vật có thân phận, có sức ảnh hưởng như Nhĩ Phụng Minh, nếu muốn giết, nhất định phải trả một cái giá tương đối lớn mới được.

Đương nhiên Quan Quân hầu tuyệt đối có thể trả giá.

Cũng bởi vì vậy, Nhĩ Phụng Minh mới không dám dùng cái đầu của mình, đánh cược với tính tình của Trọng Huyền Tuân.

“Nhĩ Phụng Minh, người này ấy mà, thường làm giọng kinh người.” Y lắc đầu: “Cũng không biết là cái thứ gì.”

Trọng Huyền Tuân lạnh nhạt nói: “Chắc là muốn noi theo Hứa Phóng năm đó, dựa vào việc mắng chửi người khác để trở thành nho gia nổi danh, sau đó dựa vào thanh danh để tăng thêm tu vi.

Ngô Độ Thu cười nói: “Vậy thì hắn ta thông minh hơn Hứa Phóng nhiều, mắng cũng chọn người mà mắng, nói xin lỗi cũng rất kịp thời. Tào soái không đến nỗi so đo với người như thế, Võ An Hầu chỉ mới trở thành người Tề, làm chuyện gì cũng có điều cố kỵ, lại thêm một lòng tu hành, cũng sẽ không thèm để ý đến hắn ta. Hôm nay mắng đường đệ kia của ngươi, theo ta thấy, quả là đã tìm hiểu trước khi hành động, đoán chừng vốn là muốn nịnh bợ ngươi, không ngờ vỗ mông ngựa lại thành vỗ chân ngựa.” (*)

(*) nịnh nọt không đúng chỗ

Trọng Huyền Tuân nâng chén trà: “Loại thông minh này, đúng là có hơi khiến người ta chán ghét.”

“Lại nói tiếp, sao lại đột nhiên tức giận như vậy?” Ngô Độ Thu nói: “Ngươi không giống người sẽ để ý đến điều này.”

Trọng Huyền Thắng điên cuồng điều động các mối quan hệ, lục tung thiên hạ tìm một tử sĩ, sớm đã trở thành đề tài câu chuyện từ đầu đường đến cuối ngõ.

So với Phụng Nhĩ Minh, có nhiều người còn nói khó nghe hơn.

Gì mà Trọng Huyền Thắng béo ụt ịt xấu xí, quý nữ công khanh cả triều, không ai chịu xứng đôi với hắn ta, không tìm được vợ, chỉ có thể cưỡng ép một thuộc hạ…

Gì mà Trọng Huyền Thắng và cha hắn ta giống y như nhau, kết cục cuối cùng chắc chắn cũng không kém gì…

Thậm chí còn có người nói, Thập Tứ kia thật ra là gián điệp, ăn cắp Trọng Huyền chi thuật bí truyền của phủ Bác Vọng hầu, cho nên mới bị điều động lực lượng để truy bắt.

Người nói đương nhiên biết lời mình nói chỉ là bịa đặt, người nghe được đương nhiên cũng biết rõ đây chỉ là lời nói bậy bạ. Vốn dĩ chuyện bịa đặt ác ý chà đạp người khác, từ trước đến nay vẫn luôn là quán tính nơi phố phường.

Người này bịa một chút, người kia bịa một chút, càng đồn càng không hợp lẽ thường. Nhưng càng không hợp lẽ thường, càng chấn động, thì mọi người lại càng hứng thú chia sẻ.

Cho dù với sức ảnh hưởng hiện tại của Trọng Huyền thị, cũng không thể trấn áp được nhiều lời bịa đặt như vậy. Nếu thật sự để ý, còn vô duyên mất đi phẩm giá.

Bình Luận (0)
Comment