Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2836 - Chương 2836 - Gặp Nhau Lúc Khó Khăn (2)

Chương 2836 - Gặp nhau lúc khó khăn (2)
Chương 2836 - Gặp nhau lúc khó khăn (2)

Chương 2836: Gặp nhau lúc khó khăn (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đạo lý này Trọng Huyền Tuân đương nhiên cũng biết rõ. Nhưng y chỉ nói: “Làm ồn đến ta thôi.”

Ngô Độ Thu từ chối cho ý kiến, lại hỏi: “Cho nên ngươi tìm ta hôm nay, là có chuyện gì? Không phải chỉ là uống trà chứ?”

“Đệ đệ mập kia của ta, phí sức lớn như vậy, tìm hai ngày rồi cũng không tìm được người, ta nghi rằng Thập Tứ đã ra biển rồi.” Ngữ khí Trọng Huyền Tuân vân đạm phong kinh: “Không phải ngươi có chút quan hệ với đảo Quyết Minh sao? Giúp đỡ tìm một chút.”

Ngô Độ Thu không nhịn nổi cười: “Quan Quân hầu sao vậy?”

“Gừng càng già càng cay. Lão gia tử cố ý chọn ngày vào học cung, triệu tập ta và Trọng Huyền Thắng đến thảo luận vấn đề tập tước. Chính là đoán chắc ta sẽ gom thù mới hận cũ cùng tính một lượt, xách Trọng Huyền Thắng vào học cung đánh. Không chút dấu vết tách Trọng Huyền Thắng và Thập Tứ ra, không cho bọn họ có cơ hội gặp nhau. Lại từ từ thúc đẩy việc liên hôn, bàn điều kiện, lần lượt cho hai người bọn họ cơ hội lựa chọn. Thập Tứ chọn như ông ấy mong muốn, nếu như Trọng Huyền Thắng cũng có lựa chọn phù hợp, lão gia tử còn có thể cho phép chuyện để Thập Tứ làm thiếp, để bồi đắp mối quan hệ ông cháu với Trọng Huyền Thắng… Chỉ là không ngờ Trọng Huyền Thắng lại kiên quyết như thế.”

Trọng Huyền Tuân buông tay: “Lão gia tử thuận tay bẫy ta, ta cũng phải khiến cho ông ấy thêm ngột ngạt mới được.”

Ngô Độ Thu nhếch mép nói: “Ngươi cũng không cần giải thích nhiều như vậy, chuyện này ta đồng ý.”

Dừng một chút, lại hỏi: “Đúng rồi, thật ra ta rất tò mò. Đối với lựa chọn của Trọng Huyền Thắng, ngươi có thái độ gì?”

“Nói như thế nào đây…” Trọng Huyền Tuân xoay chén trà nhỏ: “Thậm chí khiến ta có chút thưởng thức.”

Ngô Độ Thu liền cười: “Xem ra là muốn biến chiến tranh thành tơ lụa rồi.”

“Không.” Trọng Huyền Tuân thả chén trà nhỏ xuống, phủi tay, đứng lên nói: “Đánh lại càng có cảm giác rồi.”

Trọn hai ngày, các biên quận Tề quốc, đều không có tin tức về Thập Tứ truyền đến.

Trọng Huyền Thắng hầu như sắp điên rồi, nhưng hắn ta nhất định phải trấn giữ ở Lâm Truy, tập hợp tin tức các phương, tỉnh táo lại, phân tích manh mối về Thập Tứ.

Mà Khương Vọng sau khi báo cáo với triều đình, thì đã đi đến phía đông quận Cận Hải, một mình đến quần đảo Cận Hải.

Mặc dù với quan hệ của Lữ Tông Kiêu, ở 13 bến tàu quận Cận Hải đều không tra được tin tức Thập Tứ lên tàu. Nhưng dưới tình huống các biên ải Tề quốc đều không có tin tức về hành tung của Thập Tứ, chỉ có quần đảo Cận Hải, là nơi có khả năng cao nhất.

Bến tàu quận Cận Hải vốn là nơi tốt xấu lẫn lộn, muốn tìm một người cố ý che giấu thân phận, không phải là một chuyện dễ dàng. Truy dấu lại càng khó hơn, quả thật rất khó tránh có điều sơ hở.

Đội buôn Đức Thịnh vốn có chuyện làm ăn ở hải ngoại, thật ra có thể giúp đỡ một chút. Khương Vọng lại cố ý tìm Tứ Hải Thương Minh, dùng nhiều tiền để sử dụng mạng lưới tình báo của bọn họ.

Ngoài ra Khương Vô Ưu đối với chuyện này cũng có thái độ tương đối tích cực, nói gì mà Lâm Truy khó khăn lắm mới xuất hiện một công tử không phải cặn bã, rất nguyện ý điều động nhân thủ hỗ trợ, nhưng Khương Vọng suy nghĩ đến gia tộc Trọng Huyền Thắng, không thích hợp quá gần gũi với hoàng nữ, liền thay mặt cự tuyệt. Mặc dù Trọng Huyền Thắng hiện tại, chắc chắn sẽ không để ý những chuyện này.

Lần trước ra biển, đã là chuyện của hai năm trước.

Cuộc chiến sinh tử trên đài Thiên Nhai kia, giống như đã rất xa xôi.

Tên trên bảng Hải Huân, từ lâu đã bị đẩy xuống dưới.

Từ xưa đến nay, vẫn luôn là chuyện sóng sau xô sóng trước.

Khương Vọng thay Trọng Huyền Thắng ra biển tìm người, đương nhiên không thể không chuẩn bị mà đến.

Đối với chuyện tìm người này, hắn không tự tim lắm. Nhưng với chuyện làm thế nào để gây ra động tĩnh lớn, hắn rất có tâm đắc.

Nếu như mạng lưới tình báo mà đội buôn Đức Thịnh và Tứ Hải Thương Minh cùng bện ra không tìm được Thập Tứ, hắn liền sẽ dùng tên giả “Thập Tứ Thắng”, đến đài Thiên Nhai công khai khiêu chiến Trần Trị Đào của Điếu Hải Lâu.

Dùng chuyện chắc chắn có thể gây chấn động quần đảo Cận Hải này, báo cho Thập Tứ rằng hắn đã đến, để cho Thập Tứ biết được sự quyết tâm của Trọng Huyền Thắng.

Nếu như sau khi chiến với Trần Trị Đào, Thập Tứ còn không xuất hiện, hắn chỉ có thể dựa vào danh khí bài, lần lượt khiên chiến cường giả Thần Lâm cảnh trên quần đảo Cận Hải.

Cho đến khi đủ 14 trận.

Năm đó, lúc giết Quý Thiếu Khanh, Trần Trị Đào nói một câu: “Nếu như sinh muộn 15 năm.”

Khương Vọng lần này sẽ có thể nói cho y biết, sinh ra sớm 15 năm, thật ra cũng chẳng có quan hệ gì.

Đương nhiên, đây chỉ là thủ đoạn cuối cùng, tạm thời vẫn chỉ nằm trong suy nghĩ của Khương Vọng.

Hơn nữa, rốt cuộc cũng chỉ là tưởng tượng.

Bởi vì ngay lúc Khương Vọng đi đến đảo Hải Môn, các đạo nhân mã khắp nơi đã tìm ra Thập Tứ, có một người không thể tưởng tượng được, tìm tới cửa.

Người tới cửa là một hán tử trung niên, trên tay cầm chính là lệnh bài Thứ Vụ Sử của Điếu Hải Lâu.

Là chức vụ tối cao chỉ dưới trưởng lão của Điếu Hải Lâu, vị trí Thứ Vụ Sử này có quyền hành tương đối lớn, hơn nữa hiện tại Trấn Hải Minh đã được thành lập mấy năm.

“Từ Đắc Tiều đến Hữu Hạ như Nộ Kình bang. Từ trên tổng hợp lại, chúng ta đã điều tra toàn diện, gần bốn ngày qua, trong số những người từ Tề quốc đến, tuyệt đối không có vị Thập Tứ cô nương kia. Đổi lại mà nói, nếu như ngài xác định nàng ta rời khỏi Lâm Truy ngày 26 tháng 4, vậy thì nàng ta chắc chắn không hề ra biển.”

Vị Thứ Vụ Sử họ Lục này, hồi báo như thế.

Tra rõ số lượng người từ Tề quốc ra biển, lượng công việc của nhiệm vụ này, chỉ cần nghĩ một chút, liền biết nó kinh khủng cỡ nào. Nhân lực và vật lực phải bỏ ra, tuyệt đối không đơn giản.

Lịch sử, địa vị và chuyện làm ăn của Điếu Hải Lâu ở quần đảo Cận Hải, đương nhiên không thể nghi ngờ.

Cho dù hiện tại thanh thế Tề quốc cường đại như thế, lại thêm Trấn Hải Minh ở hải ngoại đang không ngừng từng bước xâm chiếm, áp chế uy tín của Điếu Hải Lâu. Nhưng nếu bàn về năng lực tình báo ở quần đảo Cận Hải, vẫn không thể nào so với Điếu Hải Lâu.

Nếu như Trúc Bích Quỳnh không cố ý lừa gạt, vậy thì đây chính là sự thật cuối cùng.

Nếu như Thập Tứ không hề ra biển, vậy thì nàng ấy hiện tại đang ở đâu?

Về chuyện tin tức kia có phải Trúc Bích Quỳnh cố ý lừa gạt hay không… Ngay từ đầu, Khương Vọng đã không nghĩ đến vấn đề này.

Nhắc mới nhớ, từ sau lần từ biệt đó, bọn họ liền chưa hề gặp lại.

Thời gian ở chung ở trấn Thanh Dương, đến giờ nhớ lại, vẫn là ký ức rất quý giá.

Hai người lúc đó vẫn chỉ là hai kẻ vô danh, nhận biết đối với thế giới vẫn còn rất đơn thuần, bây giờ một người trở lại Điếu Hải Lâu, trở thành cao đồ của tứ trưởng lão Cô Hoài Tín, có thể sai khiến Thứ Vụ Sử làm việc cho mình. Người còn lại ở trong quan trường Tề quốc, được ban tước vị Võ An Hầu Đại Tề, ra biển một chuyến, còn chưa làm gì, đã khiến các phương chú ý.

Bọn họ mỗi người đều đi rất xa, cho nên khoảng cách giữa họ, cũng lộ vẻ xa hơn.

Đâu còn cảnh ngày trước, chó đen ồn ào, chó trắng chạnh lòng.

Tiếng sóng miên man kéo theo ký ức.

Khương Vọng trầm mặc một lúc, mới hỏi: “Trúc cô nương hiện tại ở đâu?”

“Cô nương nhà ta nói…” Lục Thứ Vụ Sử mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm: “Nếu như ngài hỏi tới, liền nói với ngài, hiện tại vẫn chưa phải lúc gặp nhau.”

Bình Luận (0)
Comment