Chương 2840: Mùa Hè Ở Thành Lâm Tri (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng bay xuống trong rừng, lưu lại cho hai người đang đối mặt nhìn nhau kia, một cuộc đoàn tụ không ai quấy rầy cùng với một khoảng thời gian để tâm sự với nhau.
Lúc này, Lâm Hữu Tà đang ngồi vắt vẻo trên một cành cây nằm ngang, hai chân buông thõng, vô ý đung đưa qua lại.
Đôi khi, nàng giống như một chiếc lá, và cũng là một góc trong khu rừng.
“Lần này cảm ơn ngươi.” Khương Vọng phi thân xuống nói.
“Chuyện nhỏ mà thôi.” Lâm Hữu Tà thản nhiên nói.
Khương Vọng cũng ngồi xuống một cành cây nằm ngang khác, định bắt đầu tu luyện, không biết Trọng Huyền Thắng và Thập Tứ bên kia định rầm rì tâm sự bao lâu, hắn cũng không tiện nghe lén.
“Ta nhớ ngươi cùng Lôi Chiêm Càn có mâu thuẫn?” Lâm Hữu Tà đột nhiên hỏi.
“Bởi vì song phương đều là trẻ tuổi khí vượng, cho nên có chút mâu thuẫn nhỏ… nhưng cũng đã giải quyết xong từ lâu rồi.” Sau khi tìm được Thập Tứ, tâm trạng của Khương Vọng trở nên rất tốt, hắn cười hỏi: “Sao thế?”
Ban đầu Khương Vô Khí di lễ tương tặng cho Khương Vọng, nhưng lại di mệnh cho Lôi Chiêm Càn đi mời người, chính là có ý muốn thúc đẩy sự hòa giải giữa hai bên. Mặc dù lúc đó, Lôi Chiêm Càn đã nản chí ngã lòng, bỏ đi một mình không nói lời nào, nhưng Khương Vọng sẵn sàng tiếp nhận phần tâm tình này.
Nói đến cùng thì, hắn và Lôi Chiêm Càn căn bản không có mâu thuẫn căn nguyên nào cả, hơn nữa hắn luôn là người được lợi trong những lần va chạm trước đó, cho nên thực sự không cần phải nắm chặt không buông.
“Không có việc gì, ta chỉ là đột nhiên nhớ tới, Lôi gia là cường hào ác bá ở quận Lộc Sương.” Lâm Hữu Tà nói.
Lôi gia ban đầu căn bản không phải là đỉnh cấp thế gia gì cả, chỉ là vì có Lôi quý phi mà trở nên phồn vinh, nếu thật sự mà nói, thì căn bản cũng chẳng có gì khác biệt với Tĩnh Hải Cao thị. Nhiều nhất chỉ là, Lôi thị đã từng có một lịch sử bất phầm, đế uẩn có phần có phần vững chắc hơn Tịnh Hải Cao thị mấy phần.
Sau khi Lôi quý phi chết, lẽ ra Lôi gia đã suy tàn.
Nhưng dù cho Lôi quý phi đã chết, trong bụng vẫn còn lưu lại một vị Khương Vô Khí.
Khương Vô Khí hàn độc nhập mệnh, từ nhỏ đã được Thiên Tử yêu thương, với tài năng phi thường của mình, hắn đã giành được cơ nghiệp Trường Sinh Cung. Không ngờ với thân thể bệnh tật đó, lại có khả năng tranh đoạt đại vị.
Lôi thị nhờ đó mà củng cố được căn cơ.
Trùng hợp là Lôi Chiêm Càn thế hệ này không hề chịu thua kém. Lôi Nhất Khôn đã được coi là xuất sắc, Lôi Chiêm Càn lại hái được Lôi Tỷ xuống, được coi là hy vọng mấy trăm năm tới của Lôi thị, là người thực sự có khả năng đẩy Cửu Thiên Lôi Diễn Quyết đến đỉnh cao…
Thiên thời địa lợi nhân hòa, Lộc Sương Lôi thị mới có thể hưng thịnh đến như thế.
Nhưng Khương Vô Khí đã chết, Trường Sinh cung từ đó cũng bị đóng cửa. Cây đổ bầy khỉ tan, Lôi thị cũng quay về vị trí vốn có của nó.
Trong một trăm năm tới, chỉ có thể phụ thuộc vào việc Lôi Chiêm Càn có thể thoát ra khỏi cái bóng bị Khương Vọng đàn áp nhiều lần hay không, nếu thực sự không thoát ra được, nên yên lặng cũng chỉ đành lặng yên thôi.
Danh môn thế gia suy tàn trong lịch sử, không chỉ có mình Lôi thị.
“Ấn tượng của ta về quận Lộc Sương, chỉ giới hạn ở rượu Lộc Minh.” Khương Vọng nói: “Sau này nếu có cơ hội, có lẽ nên uống với Lôi Chiêm Càn một ly, chỉ không biết nó có phù hợp không.”
Vì có duyên cớ là Khương Vô Khí, Khương Vọng vẫn là muốn giúp Lôi Chiêm Càn thoát khỏi tình trạng nản chí ngã lòng này.
Với địa vị và thân phận hiện tại của bản thân, hắn quả thực có tư cách để nhất tiếu xóa ân thù. Tuy nhiên, Lôi Chiêm Càn lại là một người có lòng tự tôn quá mạnh, nếu hấp tấp tìm đến cửa, sợ là có thể gây phản tác dụng.
Lâm Hữu Tà im lặng một lúc, sau đó đột nhiên nói: “Ngày mai ta sẽ rời khỏi Tề quốc, đi tới Tam Hình Cung.”
Đương nhiên, nàng hoàn toàn không quan tâm đến Lôi Chiêm Càn, Lôi thị, hay thậm chí cả quận Lộc Sương.
Câu này hoàn toàn không liên quan gì đến câu nói trước.
Nhưng nó cũng vừa vặn nói rõ, đây là những gì nàng thực sự muốn nói trong ngày hôm nay.
Cho nên nàng nói rời đi, không phải là rời đi bình thường. Nàng nói muốn tới Tam Hình Cung, cũng không phải là môn đồ pháp gia thông thường tiến tới thánh địa tiến tu.
Mà là cắt đứt hoàn toàn với quốc gia này, thoát ly tất cả những thân phận liên quan đến Tề quốc, từ nay về sau, chỉ là người của Tam Hình Cung.
Lâm Huống đã chết, Ô Liệt cũng vậy, Lệ Hữu Cứu bị thiên đao vạn quả, tứ đại thanh bài thế gia từng cống hiến to lớn cho sự ổn định của Tề quốc, đều đã tan thành mây khói.
Nhưng Lâm Hữu Tà vẫn còn di trạch tồn tại trong thanh bài thể thống, vẫn sẽ được chiếu cố về mọi phương diện.
Tổ tiên của nàng đã sống ở đất nước này qua nhiều thế hệ, nàng cũng sinh ra và lớn lên ở đây, có thói quen sâu sắc nhất và tình cảm chân thành nhất đối với đất nước này.
Đưa ra quyết định này, là điều không dễ dàng.
Nhưng tất nhiên Khương Vọng có thể hiểu được.
Nếu như nói có bất cứ ai trong đế quốc rộng lớn này có thể hiểu được tâm trạng của Lâm Hữu Tà, có lẽ chỉ có một mình Khương Vọng. Vô số đêm dằn vặt đau khổ và kỳ vọng, lại đều biến mất trước bình minh, đều là những thứ mà Khương Vọng đã từng chứng kiến.
Hắn trầm mặc một lúc, rồi hỏi: “Rượu mừng của Trọng Huyền Thắng và Thập Tứ, ngươi không uống à?”
“Bọn họ muốn thành thân sao?” Lâm Hữu Tà có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có quá nhiều gợn sóng.
“Có thể không quá dễ dàng, nhưng nhất định sẽ hoàn thành.”
Lâm Hữu Tà nói: “Vậy thì thay ta chúc mừng bọn họ.”
Khương Vọng gật đầu một cái, lại nói: “Sau khi đi Tam Hình Cung, không cần thường xuyên khám nghiệm tử thi chứ?”
Lâm Hữu Tà nhàn nhạt nói: “Thiên hạ các nước tự có pháp chế, cũng không có nhiều vụ án để cho Tam Hình Cung làm đến như vậy. Hơn nữa, ta chắc cũng sẽ không tiến vào Hình Nhân Cung đâu.”
“Vậy thì tốt.” Khương Vọng lại gật đầu một cái, sau đó nói: “Hy vọng ngươi sống ở trong đó thật vui vẻ, học tập thành công.
Lúc này, Lâm Hữu Tà lại cười rộ lên.
Nàng mỉm cười nhìn Khương Vọng: “Vừa rồi ta ngồi ở đây một mình, đang suy nghĩ, khi ta nói cho ngươi biết ta rời khỏi Tề quốc, ngươi sẽ nói như thế nào?”
Khương Vọng hỏi: “Vậy ngươi nghĩ sẽ như thế nào?”
“Chính là giống bây giờ vậy.” Lâm Hữu Tà cười nói: “Đây chính là câu mà ngươi sẽ nói.”
Không đợi Khương Vọng nói thêm điều gì.
Nàng liền tung người nhảy xuống khỏi cành cây, phất phất tay: “Đi đây!”
Khương Vọng suy nghĩ một chút, từ phía sau hỏi: “Không phải nói ngày mai mới đi hay sao?”
Thân ảnh của Lâm Hữu Tà đã đi xa.
Trong rừng chỉ còn lại thanh âm của nàng ——
“Ta nói nhầm, là hôm nay.”