Chương 2841 : Mùa Hè Ở Thành Lâm Tri (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng không nói thêm lời nào. Ngồi một mình trên cành cây, nhìn ánh sáng xuyên qua khe rừng, nghe tiếng lá xào xạc trước gió.
Còn Trọng Huyền Thắng và Thập Tứ nắm tay nhau trò chuyện bên ngoài khu rừng.
Nói đến khi trời tối, rồi lại đến khi trời sáng.
Hô~
Hô~
Đing Đing Đing Đing Đing~
Gió có nhiều hình dạng khác nhau, và âm thanh gió thổi qua khu rừng và thổi qua mái hiên cũng hoàn toàn khác nhau.
Dưới mái hiên của Lâm Tri Dịch phủ, treo những chiếc chuông gió khắc nổi hình phi điểu.
Tiếng gió vì thế cụ thể hơn.
Đại kiệu được nâng đến trước cửa rồi mới hạ xuống, trạch đệ của đại phu Triều Nghị mở to cửa giữa.
Khương Vọng hôm nay ăn mặc rất lịch sự, đeo một thanh kiếm ngọc, thân khoác hoa phục.
Trường ủng da lộn, thanh ngọc phát quan.
Phong tư nổi bật, bước đi nhanh nhẹn.
Chỉ là vì chính thức đưa bái thiếp viếng thăm.
Dịch Tinh Thần đích thân đứng trong viện chào đón. Với thân phận của ông ta, đó đã đủ để thấy được sự trọng đãi rồi.
Khương Vọng vội vàng tiến gần thêm mấy bước, tiến lên hành lễ: “Sao dám phiền ngài tự thân tiếp đón?”
“Hôm nay ngọn gió nào thổi Võ An Hầu tới cửa nhà ta thế này!” Trong ngữ điệu của Dịch Tinh Thần mang theo oán trách, “Ta cho là ngươi nên sớm tới đây rồi.”
Khương Vọng dĩ nhiên là sợ hãi một phen, mau chóng giải thích mình bận rộn như thế nào, không có thời gian rảnh như thế nào.
Đương nhiên Dịch Tinh Thần có thể hiểu được rõ ràng, bây giờ tới đã là rất tốt rồi.
Vài lời khách sáo tuy rất nhàm chán, nhưng vẫn cần phải có.
Mối liên hệ giữa hắn và Dịch Tinh Thần, được dựng lên từ án Thôi Trữ ám sát hoàng đế vào năm ngoái.
Từ trước đến giờ việc chuẩn bị danh sách thiên kiêu được lựa chọn cho Hoàng Hà Hội, đều là do Chính Sự Đường làm. Vào thời điểm đó, tên của Thôi Trữ, là cái tên cuối cùng mà Dịch Tinh Thần lựa chọn.
Chuyện này nói lớn thì cũng lớn, nói nhỏ thì cũng nhỏ, đôi khi nó thực sự chỉ nằm trong thời gian của một ý nghĩ.
Mặc dù, Dịch Tinh Thần không thể nào chỉ vì chuyện này mà bị đánh rơi xuống bụi bặm, nhưng một khi việc thanh trừng phát sinh, thì ông ta cũng không thể tránh được mà mất một chút máu. Thống soái Tù Điện quân Tu Viễn, chỉ bởi vì Thôi Trữ mà bỏ lỡ quá nhiều.
Lúc đó, Khương Vọng đã đứng ra thuyết phục Thiên Tử nguôi cơn giận ngút trời, tránh khỏi một cuộc thanh trừng có thể xảy ra. Sau đó Dịch Tinh Thần cũng đã có sự bày tỏ của mình, trong bản án tiếng khóc ở từ đường Trương Vịnh, thông qua môn sinh phó sứ Tuần Kiểm Dương Vị Đồng, ủng hộ giúp đỡ Khương Vọng. Rồi khi ở Điểm Tướng Đài trước khi xuất chinh đi Hoàng Hà Hội, cũng chỉ điểm vô cùng tận tâm cho Khương Vọng.
Hai bên cứ thế mà có giao tình.
Dưới sự lo liệu của Trọng Huyền Thắng, Đức Thịnh Thương Hội vào các dịp lễ hàng năm sẽ gửi một số lễ vật đến phủ Dịch Tinh Thần dưới danh nghĩa của Khương Vọng, để giữ nguyên phần quan hệ này.
Nhưng cũng chưa bao giờ tiến thêm một bước trong phần giao nghị này.
Không có nó, thực lực địa vị quá không ngang hàng.
Giữ khoảng cách thì khiến người ta hời hợt, xu nịnh thì khiến người ta khinh thường, Trọng Huyền Thắng đã cân đối phân tấc này cực kỳ tốt.
Hôm nay thì khác.
Bây giờ Khương Vọng đã là Quân Công hầu trẻ tuổi nhất của Đại Tề đế quốc, thực ấp ba ngàn hộ, và có thể đường đường chính chính bước vào Chính Sự Đường, có thể tham gia các cuộc thảo luận chính trị.
Mặc dù không thể nói là có thể như Dịch Tinh Thần được, nhưng cũng đủ tư cách để đối thoại bình đẳng. Rảnh rỗi ngồi thưởng trà, cười nói uống rượu, nói chút chuyện nhà chuyện nước, thì cũng không có vấn đề gì cả.
Cả hai bước vào trung đình, ngồi vào chỗ của mình.
Đương nhiên, ban đầu sẽ nói vài chuyện cũ trước kia, sau đó là nói mấy câu về tình thế thiên hạ, thảo luận một chút về kỹ năng đạo thuật... Dịch Tinh Thần chính là bậc thầy về thuật pháp nổi tiếng nhất ở thành Lâm Tri.
Một lúc lâu sau, Khương Vọng mới nhớ ra mục đích chuyến đi của mình, ngừng hỏi lời khuyên, nhìn trái nhìn phải một chút, đột nhiên hỏi:
“Sao không thấy lệnh công tử?”
Dịch Tinh Thần có hai người nhi tử, một người ngoài hai mươi, một người ngoài ba mươi tuổi, tư chất đều rất bình thường, kém xa so với một nhân vật phong lưu như Dịch Tinh Thần.
Cái gọi là “thế gian hiếm có Ngọc Lang Quân, khó mà thấy được Dịch Tinh Thần.”
Chính là đang nói về phong tư khi còn trẻ của Lý Chính Thư và Dịch Tinh Thần.
Người ta thường nói rằng đó là vì Dịch Tinh Thần quá hiếm thấy, nên chiếm quá nhiều tài khí của Dịch gia, khiến cho hậu nhân khó mà đạt được cái gì.
Tất nhiên, đây cũng chỉ là lời ong tiếng ve mà thôi.
Dịch Tinh Thần lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói: “Trưởng tử Hoài Vĩnh, tư chất trì độn, bây giờ có lẽ vẫn đang ở hộ bộ hạch trướng. Thứ tử Hoài Mẫn tính tình ngông cuồng, không biết kiềm chế, không biết bây giờ còn đang ngủ ở trong tiệm ăn nào. Vài ngày nữa, ta chuẩn bị đưa nó đi Huyền Sa đào mỏ, đỡ cho ở bên người rồi chướng mắt.
Cho dù là Dịch Hoài Vĩnh, Dịch Hoài Mẫn thế nào, thì cũng không phải là chuyện ông ta sẽ nói với người nhàn rỗi, bàn luận với Khương Vọng về điều này, cũng là một loại thân cận. Nhưng ông ta cũng không có ý định cho bọn họ kết giao, vì họ đã được định sẵn không phải là những người cùng đẳng cấp. Giống như giọng điệu của Dịch Tinh Thần lúc này, mang theo loại thái độ tán gẫu về vãn bối hậu sinh với Khương Vọng.
Người trước mắt mà ông ta hướng tới có thể có đủ khả năng để kế thừa chính trị tư nguyên, là phó sứ Tuần Kiểm Dương Vị Đồng. Dù sao thì việc truyền lại chính cương, thân sinh cũng vô dụng, chỉ có tài thì mới đủ tư cách, cho dù là trải đường cho hậu nhân, thì ông ta cũng chỉ để Dương Vị Đồng và Khương Vọng xây dựng quan hệ tốt.
Đương nhiên, Khương Vọng cũng sẽ không kiêu ngạo, chỉ là nói: “Hai vị hiền huynh nhân phẩm cực tốt, điều này ta biết rất rõ. Trong thế giới ngày nay, nhân phẩm là ưu tiên hàng đầu. Đối với phần còn lại, nó không thực sự quá quan trọng.”