Chương 2842: Mùa Hè Ở Thành Lâm Tri (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Dịch Tinh Thần không biết Khương Vọng muốn biểu đạt điều gì, vì vậy ông ta nhấp một ngụm trà, mới nói: “Bọn họ tính tình cũng không xấu.”
Khương Vọng lại nói: “Hai vị hiền huynh bình thường đều có yếu vụ, chắc cũng không có nhiều thời gian bồi đại phu.”
Dịch Tinh Thần cũng vui vẻ rồi,
Là thứ gì khiến cho Khương Vọng nói ra Dịch Hoài Mẫn có yếu vụ, nhi tử của ông ta ông ta còn không biết sao? Tính tình kiểu đó cũng chẳng khác gì Trọng Huyền Minh Đồ, lăn lộn ăn xong chờ chết là được rồi.
Nhưng trên mặt ông ta cũng không lộ ra cái gì, chỉ là nhìn Khương Vọng, yên tĩnh chờ hắn đi vào vấn đề chính.
Khương Vọng xác thực cũng không phải người có thể ăn nói lan man, nói tới chỗ này, liền cảm thấy đã làm nền đủ rồi, vì vậy nói: “Ta đề nghị ngài thu nhận một nghĩa nữ.”
Cho dù Dịch Tinh Thần kiến thức rộng rãi, lúc này cũng có chút sửng sốt: “Ý của ngươi là, nếu nhi tử không hăng hái tranh giành thì không cần?”
Với địa vị và thân phận của Dịch Tinh Thần, việc nhận nghĩa nữ không phải là chuyện đơn giản, không phải cứ mở miệng ra là tính. Điều đó phải được ghi đàng hoàng vào trong gia phả của Dịch thị, danh tự ghi sau tên của Dịch Tinh Thần. Được luật pháp của Tề quốc công nhận, thực sự có đủ tư cách để thừa kế gia nghiệp của Dịch Tinh Thần.
“Không không không không.” Khương Vọng vội vàng nói: “Ý của ta là, so với nhi tử, nữ nhi càng tri kỷ hơn, ngài cảm thấy thế nào?”
Dịch Tinh Thần nhấp một ngụm trà, nở một nụ cười nghiền ngẫm: “Ta càng ngày càng hồ đồ rồi, trong hồ lô của ngươi rốt cuộc là bán thuốc gì vậy? Nhi tử nữ nhi gì đó, Võ An Hầu bây giờ đã hiểu rồi à?”
Câu trả lời của vị Dịch đại phu này, hoàn toàn không không theo suy nghĩ thông thường.
Khương Vọng nhất thời không nói nên lời.
Buồn bực một hồi, hắn nói: “Ta thực sự cảm thấy, có một cô nương, rất thích hợp làm nghĩa nữ của ngài.”
Dịch Tinh Thần lại cười nói: “Hình như vẫn chưa đến lúc ta suy yếu đến nỗi cần nữ nhi chiếu cố, cho dù thật sự có một ngày như vậy, thì trong nhà cũng còn nhiều hạ nhân.”
“Nếu như nghĩa nữ của ngài, là phu nhân Bác Vọng hầu tương lai thì sao?” Khương Vọng hỏi.
Dịch Tinh Thần cuối cùng cũng nghiêm túc một chút, ngước mắt nhìn Khương Vọng: “Ồ, vậy sao?”
Khương Vọng trịnh trọng nói: “Hơn nữa, nghĩa nữ này của ngài, lại là bằng hữu tốt chí giao của ta.”
Dịch Tinh Thần hơi ngẩng đầu lên: “À, phu nhân Bác Vọng hầu tương lai, bây giờ là bằng hữu tốt của Võ An hầu.”
Khương Vọng nói: “Như giả bao hoán*.”
*ý là nếu giả thì bao đổi trả
Dịch Tinh Thần đầy thâm ý nhìn hắn: “Đối với ta mà nói, điểm thứ hai đặc biệt trọng yếu.”
Khương Vọng cúi đầu hành lễ: “Tiểu bối lấy làm vinh hạnh.”
Dịch Tinh Thần khẽ thở dài một cái: “Ta nghĩ có lẽ ta thực sự lớn tuổi rồi, rất sợ cô độc, nếu như có thể có một nữ nhi phụng bồi, nghĩ tới đã thấy tốt hơn nhiều.”
“Nhất định sẽ.” Khương Vọng nói: “Nữ nhi của ngài rất hiền lành. Nữ tế* của ngài rất náo nhiệt.”
*con rể
Hắn nhìn một vòng xung quang, nghiêm túc bổ sung: “Viện này cũng sẽ náo nhiệt đến khó mà đóng lại được.”
“Uống trà đi.” Dịch Tinh Thần trả lời.
Đinh đinh đinh đinh đinh đinh ~
Chiếc chuông gió dưới mái hiên, dường như cũng đang ăn mừng trước.
Đây là đạo lịch ngày 3 tháng 5 năm 3921.
Mùa hè ở thành Lâm Tri, rất ồn ào.
…
Đánh một trận chiến phạt Hạ, tiến vào Tắc Hạ Học Cung một lần, phúc địa đã bị giáng cấp nhiều lần.
Từ Miên Trúc Sơn đến Lô Thủy, rồi đến Cam Sơn, và thậm chí là phúc địa Hán Sơn của hiện tại.
Đương nhiên, Khương Vọng cũng đã quen rồi.
Đương nhiên, hắn biết rõ rằng, bây giờ hắn đã đủ tư cách để không quen.
Hắn sẽ không tự cao tự đại, càng không coi thường bản thân.
Hắn nhìn thẳng vào sự thật rằng, trên thế gian này có rất nhiều cường giả khó có thể bắt kịp, có rất nhiều đỉnh cao khó có thể vượt qua, cũng nhìn thẳng vào sự cường đại của bản thân.
Giống như giờ phút này, hắn đang đả tọa trong không gian phúc địa trong Thái Hư Huyễn Cảnh, lẳng lặng chờ đợi thời gian trôi qua, đối với trận chiến sắp tới tràn đầy kỳ vọng, cũng tràn đầy tự tin.
Lúc này, cách đó không xa, mặc tự trên mặt nhật quỹ đã sớm thay đổi [ Chủ nhân của Kim Thành Sơn đã quyết định khiêu chiến, một khắc sau, cuộc khiêu chiến sẽ bắt đầu. 】
Lúc rơi xuống từ phúc địa bốn mươi bảy Hổ Khê sơn, hắn đã gặp được Tống Dĩ Ngọ - thiên kiêu Thần Lâm Cảnh của Tống quốc.
Khi đó, hắn đại khái đã có thể cảm nhận được thực lực của đối phương, mà không phải đợi đến khi thua mà vẫn không biết tại sao lại thua.
Mà phúc địa Hán Sơn mà hắn đang ở bây giờ, chỉ xếp hạng thứ sáu mươi bảy trong Thái Hư Huyễn Cảnh. Nếu lại rơi xuống vài cấp nữa, hắn sẽ bị mất đi quyền sở hữu phúc địa —— mặc dù đến tận bây giờ, hắn vẫn còn chưa hiểu rõ, chỗ sử dụng của phúc địa trong Thái Hư Huyễn Cảnh là cái gì, nhưng mất đi thì dù sao cũng không phải chuyện gì tốt.
Một khắc trôi qua nhanh chóng, Luận Kiếm Đài bay lên trên, nhập thẳng vào bên trong Tinh Hà. Hai toà Luận Kiếm Đài cổ xưa đâm vào nhau, và hai cường giả Thần Lâm Cảnh cứ thế đối mặt với nhau.
Dung mạo trong Thái Hư Huyễn Cảnh không có ý nghĩa gì cả, tên gọi cũng như thế.
Ngoại trừ Tống Dĩ Ngọ “đi không đổi tên ngồi không đổi họ, sống không từ nhan chết không cải sắc” râ, Khương Vọng vẫn chưa gặp người thứ hai xuất hiện với diện mạo vốn có của mình trong Thái Hư Huyễn Cảnh này.
Trong thế giới siêu phàm cạnh tranh khốc liệt ày, một người càng bị nghiên cứu kỹ càng triệt để, thì cách thời điểm tử vong của mình càng gần. Mọi người sẽ tận dụng hết sức có thể để che đậy bản thân càng nhiều càng tốt, tìm kiếm sự cân bằng giữa tự bảo vệ và thu hoạch trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
Là nữ.
Đây là điều duy nhất mà Khương Vọng biết về đối thủ của mình.
Hắn không rút kiếm, thậm chí còn không đeo kiếm. Hắn bây giờ đã có đủ kỹ năng để cụ hiện Trường Tương Tư trong Thái Hư Huyễn Cảnh, nhưng cả hai tay của hắn đều trống không.
Vào giờ phút này, hắn sải bước tiến về phía trước, hai tay bắt pháp quyết, bày ra linh thức.
Một lượng lớn đạo nguyên dẫn động thiên địa nguyên lực vô cùng khủng khiếp, một lượng lớn nguyên khí mờ mịt bao trùm phương thế gian này. Trong khoảnh khắc, bầu trời phía trên Luận Kiếm Đài gió nổi mây vần, trong mây mù cuồn cuộn, một con thanh giao dài khoảng mấy chục thước lờ mờ hiện ra, uy nghiêm gầm thét!
Đây là siêu phẩm đạo thuật mà Khương Vọng mới nắm vững sau khi được phong Võ An Hầu. Cơ sở là đạo thuật mới nhất được phát triển bởi thuật viện Tề quốc, mà bây giờ là lần đầu tiên nó được thể hiện trước mặt người khác!