Chương 2852: Bọn họ trong mắt ta (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ở trước mắt bao người, Trọng Huyền Thắng sao có thể để kỹ năng diễn xuất của y lấn át?
Nước mắt hắn ta nói chảy là chảy, hơi hơi nghẹn ngào nói: “Huynh của ta! Huynh đợi ta quá tốt, không chỉ tiếp khách cho hôn lễ của ta, còn nhận lễ thanh ta, còn tặng ta lễ vật lớn như vậy, ngay cả Vân Độ tửu lâu cũng cho ta, đây chính là mối làm ăn ngày kiếm đấu vàng đó!”
Kêu đến là tình thâm ý trọng.
Khiến cho Khương Vọng trong nháy mắt này, cũng bắt đầu hoài nghi bản thân – chẳng lẽ Trọng Huyền Tuân thật sự nóng đầu, tặng Vân Độ tửu lâu đi luôn sao? Tình cảm như vậy?
Nụ cười của Quan Quân hầu hơi cứng lại, bàn tay đang vỗ cánh tay Trọng Huyền Thắng, từ từ nắm chặt, nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì phong độ: “Thắng đệ yêu thích là tốt rồi, đúng rồi, vi huynh còn muôn cho ngươi một chuyến đặc huấn sau 1 tháng kết hôn, vi huynh sẽ truyền thụ hết cho đệ sở học cả đời!”
Trọng Huyền Thắng đau từ tay đến mặt, nhưng vẫn vui mừng nói: “Vậy sao được? Tuân huynh đã tặng ta 1314 viên nguyên thạch, chúc ta và Thập Tứ cả đời cả kiếp một đôi người rồi. Ngu đệ sao lại nỡ để huynh xuất tiền, xuất lực được?”
“Ha ha ha ha.” Quan Quân hầu cười to mấy tiếng.
Nói trước một câu: “Đưa cho ngươi những thứ này, đã là toàn bộ gia sản của ta, thứ khác liền không có nữa rồi.”
Ngăn chặn khả năng Trọng Huyền Thắng tiếp tục công phu sư tử ngoạm.
Sau đó nói tiếp: “Nhưng mà vi huynh còn có khí lực thanh tử, còn có sự yêu thương và quan tâm đến ngươi! Ngươi đã thành gia, thì phải gánh vác trách nhiệm của một nam nhân, nhất định phải trưởng thành hơn mới được. Đương nhiên phải huấn luyện thêm, vi huynh sẽ bớt chút thời gian, huấn luyện thêm cho ngươi ba tháng!”
Người xem không khỏi kinh ngạc đối với tình cảm của đôi huynh đệ này.
Đúng là huynh hữu đệ cung, vui vẻ hòa thuận.
“Tốt lắm tốt lắm, huynh đệ các ngươi sau này vẫn còn nhiều thời gian giao lưu, hiện tại là thời gian cho tân nương.” Khương hầu gia cười tủm tỉm chờ trận giao phong của bọn họ kết thúc, mới hình như nhớ đến chức trách của một Loan Lang, tạm thời tách Trọng Huyền Tuân ra, đẩy Trọng Huyền Thắng đi.
Trọng Huyền Thắng bị đẩy đến trước đỉnh kiệu hồng, Lý Phượng Nghiêu đứng bên cửa kiệu, nhẹ nhàng nhấc mành lên.
“Thập Tứ” Trọng Huyền Thắng kêu nhẹ một tiếng.
Thập Tứ có hơi sợ hãi vươn tay ra, tay nhỏ nắm bàn tay to. Lúc đầu có hơi run rẩy, sau đó nắm chặt, mười ngón đan xen.
Trong vòng vây của một đám bằng hữu, hai người đi vào trong hầu phủ.
Cửa lớn của phủ Bác Vọng hầu, bọn họ đã đi qua vô số lần.
Phong cảnh bên trong phủ Bác Vọng hầu, bọn họ từ nhỏ đã nhìn quen.
Nhưng không có ngày nào như hôm nay, bọn họ từ trong phủ hầu danh môn sâu như biển này, cảm nhận được sự thản nhiên, tự do, vui vẻ như vậy.
Bước vào cánh cửa này, hoàn thành hôn lễ, sau này, bọn họ chính là chủ nhân của tòa hầu phủ này.
Nơi này là nhà của bọn họ.
Nhà chân chính.
Hôm nay khách đông, bằng hữu đến đông đủ.
Hôm nay Trọng Huyền Thắng cưới được Dịch Thập Tứ.
Trong hầu phủ này…
Đèn lồng đỏ lớn treo cao cao, một đôi uyên ương bơi trên hồ.
Trên hồ là sen tịnh đế, bên đường nở hoa đoàn tụ.
Ti trúc dài lâu.
Triều nghị đại phu Dịch Tinh Thần và Bác Vọng hầu Trọng Huyền Vân Ba ngồi song song ở chủ vị, chính là cao đường.
Giao tình giữa triều nghị đại phu Diệp Hận Thủy và Trọng Huyền gia, có liên quan đến lão gia tử. Ông ta lần trước có thể tự mình đến cửa thảo luận hôn sự, đương nhiên là bởi vì Trọng Huyền Thắng biểu hiện quá chói mắt ở chiến trường phạt Hạ, nhưng ở một mức độ rất lớn khác, là nể mặt lão gia tử. Mối quan hệ giữa đôi bên… vốn có cơ hội tiến thêm một bước…
Cũng may lúc đó cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn lén tiếp xúc, vẫn chưa kịp công khai, mới không trực tiếp xé mặt. Đương nhiên, bên phía Hình gia quận Bình Nguyên, chắc chắn không thể không có ý kiến.
Diệp Hận Thủy có thể tới tham gia tiệc cưới, tất nhiên là bởi lão hầu gia cố gắng bồi đắp quan hệ, Trọng Huyền Thắng cũng đã tự mình đến cửa thỉnh tội.
Hôm nay, đảm nhận vị trí chủ hôn, cũng coi như là thể hiện một loại thái độ, tỏ vẻ giữa mình và Trọng Huyền gia không bị ngăn cách.
Cũng không biết lão hầu gia đã bí mật làm bao nhiêu chuyện.
Dưới sự chủ trì của Diệp Hận Thủy, quy trình hôn lễ từng việc từng việc hoàn thành.
Loan Lang Khương Võ An, Phượng Nương Lý Phượng Nghiêu, tự mình tụng niệm lời khấn, chữ đều do cao nhân chắp bút, văn chương màu sắc rực rỡ.
Chỉ là khi Khương Vọng nghiêm trang, du dương trầm bổng niệm xong, trong đám người đột nhiên có một giọng nữ hô lên: “Võ An hầu nói tốt lắm, Võ An hầu nói tiếp đi!”
Nhất thời, không ai biết là thiên kim nhà nào.
Bởi vì nhiều oanh oanh yến yến, liền lập tức ồn ào.
Tiếng hoan hô đầy viện.
“Võ An hầu nói tiếp đi!”
“Ngày thành hôn của bạn chí cốt, chỉ nói những thứ văn chương kiểu cách này có hơi không chân thành!”
Cũng không biết là công tử nhà ai thừa nước đục thả câu, gào to: “Khương Vọng! Khương Vọng!”
Này, đây là phạm luật.
Có một giọng nữ khác cũng vang lên: “Vậy thì để Lý Phượng Nghiêu cũng nói tiếp đi, ta thích nghe nàng ấy nói chuyện!”
Lý Phượng Nghiêu liếc một vòng, những… tiếng kêu gào kia liền biến mất, đổi lại thống nhất kêu gọi Khương Vọng.
Tề quốc không bằng Tống quốc, không thịnh hành cách nói nữ nhân không được xuất đầu lộ diện. Bất luận là nam hay nữ, thích nói gì thì nói cái đó, không ai có thể xen vào.
Đốc hầu Tào Giai, triều nghị đại phu Ôn Diên Ngọc, đều mỉm cười nhìn một màn này.
Tất cả bọn họ cũng đều từng có tuổi trẻ, ai cũng nhớ đến thời niên thiếu.
Người như Dịch Tinh Thần, ngồi ở chủ vị, còn cười nói: “Võ An hầu không ngại thì nói thêm hai câu, cũng để cho ta hiểu thêm một chút về con rẻ tương lai.”
Lúc này ngay cả Trọng Huyền Thắng, cũng nhìn qua.
Hắn ta đương nhiên cũng tò mò, bằng hữu của hắn ta sẽ miêu ta hắn ta như thế nào.
Ngày đại hỉ, Khương Vọng cũng không nhăn nhó, chỉ là cười một tiếng, liền nói: “Ta đây sẽ nói một chút về tân lang, về Trọng Huyền Thắng. Bản thân không phải là người giỏi văn chương, liền nói một ít lời thật lòng. Nghĩ đến đâu, nói đến đó.”
“Trọng Huyền Thắng là người thế nào?”
Hắn nhìn quanh một vòng, từ từ nói: “Các vị đang ngồi đây có thể đã biết, cũng có thể chưa biết. Ta ngoại trừ chức vụ trên người, còn có một thân phận khác là sứ giả Thái Hư. Ở thành Thiên Phủ còn có một tòa Thái Hư vọng hâu, bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh còn có Luận Kiếm đài, thuận tiện cho người ta tham gia luận bàn, nghiệm chứng tu hành. Mà Trọng Huyền Thắng là người duy nhất, trong luận chiến cùng cảnh ở Thái Hư Huyễn Cảnh, nhiều lần thắng được công của ta, mà ta lại chẳng thể thắng lại được dù chỉ một lần.”