Chương 2854: Thiên hạ không chỉ có mỗi Tề quốc (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong khoảng thời gian tiếp theo, tây bắc tuyệt đối sẽ không bình yên, chỉ xem thủ đoạn các phương như thế nào.
Mà một người trong lòng luôn chỉ nghĩ đến chuyện tu hành như Khương Vọng, sở dĩ có thể biết được đại thế những ngày qua, là bởi vì hai ngày nay hắn và thượng khanh Ngu Lễ Dương, cùng nhau dự thính triều nghị.
Ngu Lễ Dương tham gia triều nghị, là để đại biểu cho dân chúng đất Hạ, tiến hành câu thông công việc thống trị đất Hạ. Đất Hạ mới theo Tề quốc, thiếu nhân lực nghiêm trọng, các nước dọc đường lại chưa thôn tính hết, tương đương với việc quản lý một vùng lãnh thổ phụ thuộc cực lớn, khó tránh khỏi sẽ có rất nhiều vấn đề xảy ra.
Cách người Tề trị Tề và trị Dương, dường như không có tác dụng ở Hạ.
Ngay cả luật pháp của nước Tề, nếu như áp đặt một cách hấp tấp, người Hạ cũng chưa chắc có thể tiếp nhận… Suy cho cùng, các nơi có phong tục tập quán khác nhau.
Thay đổi phong tục tập quán, cần thời gian dài.
Ngay lúc này, tầm quan trọng của Ngu Lễ Dương, liền không thể nghi ngờ. Ông ta có thể hiểu được nhu cầu của dân chúng Hạ quốc cũ, cùng các quan viên triều đình Tề quốc giải quyết từng vấn đề một. Đồng thời ông ta cũng có thể khiến chính lệnh của triều đình Tề quốc, được thực hiện hiệu quả ở đất Hạ.
Niên đại Thần Vũ, ông ta là kiêu ngạo của Hạ quốc. Sau khi niên đại Thần Vũ kết thúc, ông ta là sự ràng buộc chính trị giữa Tề và Hạ.
Mà Khương Vọng một lòng tu hành, cửa lớn không ra, cửa sau không bước, tham gia triều nghị… Chỉ là do thiên tử điểm danh mà thôi.
Có một ngày thiên tử nhìn quanh hỏi: “Võ An hầu đâu? Quan Quân hầu đâu? Quốc gia đại sự, không quan tâm sao?”
Triều thần không thể đáp.
Hôm sau, Khương Vọng và Trọng Huyền Tuân liền vội vàng lên triều.
Trọng Huyền Tuân thậm chí còn gấp gáp trở về từ rừng sâu núi thẳm nào đó, mỗi ngày đều xắn tay áo vào triều…
Khương Vọng có đôi khi cũng sẽ đi theo quan sát một chút.
Quan sát đủ loại đối kháng và ứng dụng bí thuật Trọng Huyền, thể nghiệm sự huyền diệu của đạo thuật, cảm thấy tâm trạng đều tốt lên.
Tiếc nuối duy nhất là… Trọng Huyền Thắng sống chết không chịu nhận trợ giáo.
Khương Vọng và Trọng Huyền Tuân đều có tư cách dựa vào quốc lực để tu hành, nhưng phần tư cách này, đến từ “tước” của họ, chứ không phải dựa vào “chức”.
Cho nên theo lý mà nói, bọn họ căn bản không cần tham gia triều nghị. Không có công việc cụ thể nào phải làm, cũng không có lòng cầm quyền. Nâng cao thực lực của bản thân mới là ưu tiên hàng đầu.
Quan đạo đương nhiên là chủ lưu hiện tại, nhưng mà đối với những tuyệt thế thiên kiêu như bọn họ, tự mình có thể đi trên đạo lộ, không cần cưỡi ngựa đi thuyền.
Bọn họ cũng quả thật tránh được thì tránh.
Triều nghị tượng trưng cho quyền lợi, có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của hàng tỉ dân chúng mà nhiều người hướng về, bọn họ lại hầu như không tham dự.
Nhưng tiên tử đã lên tiếng, nên “đứng gác” vẫn phải “đứng gác”.
Tham dự triều nghị mấy ngày, hai vị công trận hầu gia mới lên chức này đều không nói lời nào, giống như bức tượng bùn tượng gỗ, nín thở tu hành, người đương thời đều coi là “đứng gác”.
Nhưng mà thật ra không ai trách móc nặng nề gì bọn họ.
Ngay cả không nói lời nào, thiên tử cũng vui khi thấy bọn họ đứng trong đám người.
Có lần hoàng đế bí mật nói với Giang Nhữ Mặc: “Trẫm thấy Võ An, Quan Quân, liền nhớ lại thời thiếu niên tao nhã, như tắm trong gió xuân.”
Có thể thấy được sự yêu thích của thiên tử.
“Mục quốc ngày 27 tháng 6 cử hành nghi thức kế nhiệm cho đại tế tư thần miện giảng đạo của điện thần Thương Đồ.” Triều nghị đại phu Ôn Diên Ngọc đang dâng tấu: “Quốc thư đã gửi đến lễ bộ, mời nước ta đến dự lễ, không biết nên để người nào đi sứ, xin bệ hạ định đoạt.”
Khương Vọng nghe thấy lời này, tinh thần thoát khỏi trạng thái tu hành.
Lần đi sứ Mục quốc này đại khái không chỉ là dự lễ đơn giản như vậy.
Bởi vì lo lắng cho Triệu Nhữ Thành, hắn và Trọng Huyền Thắng thường tán gẫu về những chuyện ở Mục quốc.
Năm ngoái, trận đại chiến kia, Tào Giai thay mặt Mục quốc giành lại thành Ly Nguyên, sau đó mới dẫn đến Mục Cảnh toàn diện chiến tranh. Tề quốc cũng vì vậy mà có được cơ hội phạt Hạ quốc.
Tề quốc và Mục quốc đã sớm có sự ăn ý.
Lúc thế cục hỗn loạn của thiên hạ vừa mới kết thúc, mối quan hệ giữa hai quốc gia, chắc chắc không chỉ dừng lại ở những… chuyện mặt ngoài kia.
Ở thời điểm hiện tại, nhớ lại cuộc chiến Mục Cảnh, có quá nhiều chuyện khiến người ta nghi ngờ.
Ví dụ như Mục quốc và Cảnh quốc toàn diện khai chiến rốt cuộc ở đâu?
Mục quốc trù tính đã lâu, còn đạt thành sự ăn ý với Tề quốc, lúc này mới chỉ huy xuôi nam, vó ngựa đạp trung vực. Lại vì sao trong một trận chiến đã chuẩn bị từ lâu, thua nhanh như vậy, thảm như vậy?
Quả thật, chiến tranh có rất nhiều biến số, nhân tố quyết định thắng bại lại có quá nhiều.
Hoặc là nói, Cảnh quốc là cường quốc đệ nhất thiên hạ, thực lực nội tình cả thiên hạ đều biết, lịch sử có vô số lần nghiệm chứng, Mục quốc chiến bại cũng không quá kỳ quái – vậy tại sao còn chủ động khơi lên trận chiến này?
Cảnh quốc cầm đao điều khiến thiên hạ, hủ bại nhiều năm, đã đến lúc suy tàn; Thịnh quốc càng thêm bành trướng, tỏ rõ sự uy hiếp; biên giới bắc vực trung vực ma sát đã lâu, lòng người khó ức chế; thần Thương Đồ khẩn cấp cần có đất tin mới… Nếu nói một cách chính xác, có lẽ Mục quốc có rất nhiều lý do khai chiến.
Mỗi một lý do đều đủ để phát động chiến tranh.
Nhưng vì sao lại là lúc này?
Đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, vì sao lại lựa chọn lúc này để gây chiến?
Vị nữ đế kia của Mục quốc, rốt cuộc nghĩ như thế nào?
Nhất định còn có một lý do nào đó không muốn người khác biết, nhất định còn có chân tướng nào đó mà nhất định phải khai chiến, còn được che giấu dưới đáy nước sâu thẳm.
Đó là gì chứ?
“Võ An hầu?”
Giọng thiên tử vang lên từ trên ngai vàng.
Khương Vọng thoáng khom người: “Có thần.”
“Chính là khanh.” Thiên tử nói.