Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2866 - Chương 2866 - Gặp Quan Phát Tài (1)

Chương 2866 - Gặp quan phát tài (1)
Chương 2866 - Gặp quan phát tài (1)

Chương 2866: Gặp quan phát tài (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

"Thành Thập Lục đang có nạn đói, ngươ biết chưa?"

"Tin tức này đã có từ lâu rồi, Triệu Triệt đại nhân đã sớm đến cứu tế, mỗi nhà đều được phát gạo và mì đấy. Nghe nói quốc khố không chi tiền, là do Triệu Triệt đại nhân tự bỏ tiền túi, đến cả bảo kiếm của mình cũng bán!"

"Triệu Triệt đại nhân quả thật là lương thiện, trong lòng chỉ có dân chúng."

"Còn không phải sao, trước đó, án mạng do Giang Dương đại đạo gây ra ở thành Nhị Thập Nhất kia là do Triệu Triệt công tử tự mình đi săn giết đấy!"

"Quả thực là vừa có tâm địa bồ tát, vừa có thủ đoạn lôi đình mà."

"Nếu Triệu Triệt đại nhân là Hoàng đế của chúng ta thì tốt rồi."

"Nói nhảm cái gì đấy! Không muốn sống nữa à?"

Trong tai không ngừng vang lên tiếng người nói chuyện, Khương Vọng yên lặng thu thập tình báo, cũng điều chỉnh nhận biết với tòa thành này.

Triệu Triệt...

Hắn gần như là lập tức nhớ tới, lúc trước khi tới thành Nhị Thập Thất này, đã từng nhìn thấy công tử ca muốn trắng trợn cướp đoạt dân nữ, ngang tàng, không xem ai ra gì kia.

Chỉ mới ba năm không gặp, hướng gió đã thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi.

Là lãng tử hồi đầu, thoát thai hoán cốt?

Hay vẫn là thủ đoạn của Triệu Thương kia?

Tòa thành này đang phát ra thanh âm của nó.

Mọi người khá hài lòng với sinh hoạt hiện tại, rất có lòng tìn với tương lai.

Ba năm trước đây, lúc Doãn Quan thoát đi, phát động Can Tuyệt Chú, chỉ trong nháy mắt trong thành liền dâng lên gần trăm luồng khói đen oán niệm, chính là những người có mối hận khắc cốt ghi tâm. Người mất con, kẻ mất chồng, oán bất công, hận bất nghĩa. Đó là những người dù có biến thành lệ quỷ cũng muốn cắn xé một miếng lên tòa thành này.

Lúc đó, người căm hận tòa thành này, muốn lột da uống máu nó vô số.

Mà ba năm sau, những người trong tòa thành này, đều đang vui vẻ ca ngợi, hạnh phúc.

Chuyện trắng trợn cướp đoạt dân nữ bên đường đã bị người ta lãng quên.

Người thành chủ trẻ tuổi mang theo uất hận mà chết đi kia cũng đã bị lãng quên.

Người mẫu thân già lấy mệnh để nguyền rủa vè ái tử bị cự quy ăn mất kia cũng đã bị lãng quên.

Cực khổ cuối cùng là sẽ bị lãng quên, tội nghiệt cũng có thể bị thời gian vùi lấp.

Giống như là bài thơ vị tiên sinh kia vừa dạy trong lớp của mình.

"Quên cả trời đất."

Qua nhiều năm về sau, lại nhắc đến chuyện khi đó, mọi người có lẽ sẽ chỉ nhớ có một Triệu Triệt tại thời điểm yêu nhân loạn nước, đứng ra, tự thân mạo hiểm, đấu tranh với ác đồ, cứu được tính mạng giai nhân.

Trong những câu chuyện xưa bị người ta đắp nặn kia, có lẽ còn có một thư sinh ác độc, một kiếm khách tóc trắng xấu xa.

Thời gian ba năm này, người quyết chí thề báo thù cùng người cực lực tự vệ đều không nhàn rỗi.

Doãn Quan đương nhiên là dựa vào sức một người, thành lập tổ chức Địa Ngục Vô Môn mà ai nghe tin cũng phải sợ hãi, cũng phát triển nó đến tận bây giờ.

Triệu Thương cũng không vì thiên tư tu hành không đủ, mà từ bỏ chờ chết.

Ông ta không có cách nào trong tu hành, nhưng trên thế giới này không phải chỉ có tu hành.

Trong những bức treo thưởng Địa Ngục Vô Môn kia, Triệu Thương đương nhiên cũng âm thầm tăng thêm không ít sức lực. Nhưng càng nhiều tinh lực được ông ta đặt vào dân tâm.

Nho gia nói, nghĩa ở chỗ, việc làm của mình đính đến nhiều người.

Nhưng mà "Nghĩa" này là định nghĩa như thế nào đây?

Một khi "Nghĩa" này bị rút đi thì sao?

Ba mươi chín tòa hạ thành, một tòa thượng thành tạo nên Thiên Hữu Quốc.

Ba mươi chín tòa hạ thành rực rỡ hẳn lên, dưới sự tô son điểm phấn không ngừng của Triệu Thương, dân tâm ổn định trước nay chưa từng có.

Nhất là thành Nhị Thập Thất, nơi xuất thân của Doãn Quan, Triệu Thương đã trút xuống nhiều tâm huyết nhất.

Tất cả thanh âm trong toà thành thị này đang biểu hiện, đều đang đặt câu hỏi cho Doãn Quan, đang biểu đạt cho Doãn Quan - Ngươi tới cứu ai?

Ngươi đến giúp ai?

Ngươi muốn báo thù cho ai?

Không có, không có.

Không có ai cả.

Ngươi chỉ là một khách qua đường của thành Nhị Thập Thất, ngươi là ác đồ thân mang tiếng xấu, ngươi đã sớm không thuộc về nơi này.

Quốc gia này, bách tính nơi này, cũng đều không cần ngươi.

Triệu Thương dùng thời gian ba năm, viết xuống thiên văn chương này.

Mà Doãn Quan, sẽ trả lời thế nào đây?

Giờ này khắc này, Khương Vọng cùng Doãn Quan ngồi đối diện nhau trong một gian phòng trang nhã ở lầu hai trong quán rượu. Một cái bàn, một bầu rượu, hai cái chén, mấy đĩa thức nhắm.

Nếu như không kể tới ánh cửa đang đóng chặt cùng mặt nạ Diêm La đang để trên bàn kia.

Tựa như là hai lão hữu bình thường gặp lại nhau sau quãng thời gian xa cách.

Nhưng cũng không có ai lên tiếng, mà chỉ ngồi tĩnh tọa.

Khác với hai người này.

Lúc này, Ngỗ Quan Vương mang theo một gương mặt trẻ tuổi trắng bệch, bưng một bát đồ ăn đầy tràn, ngồi một mình trước cửa quán rượu. Hắn ta không ngừng nắm chặt đôi đũa đang run rẩy, không ngừng và thức ăn vào miệng, nhưng lại không nhai mà cứ thế nuốt thẳng xuống.

Động tác của hắn ta đơn điệu, vẻ mặt từ đầu tới cuối đều không thay đổi.

Hắn ta chỉ ngồi ở đó không lên tiếng, thân thể giống như mọc rễ tại chỗ vậy.

Rõ ràng chỉ là một động tác dùng cơm đơn giản, nhưng lại tạo nên một bầu không khí vô cùng khủng bố.

Người đi đường thấy, đều nhượng bộ lui binh. Trong tửu lâu to như vậy, lại vô cùng im ắng.

Chủ quán đã sớm lén đi báo quan nhưng quan phủ cũng không dám xử lý, mà chỉ có thể nhanh chóng liên hệ với tu sĩ trên thượng thành. Lấy năng lực của Ngỗ Quan Vương, làm mồi câu hiển nhiên là là không ai thích hợp bằng.

Khương Vọng cảm thụ được những biến hóa nhỏ nhất của tòa thành thị này, nghe từng thanh âm truyền đến từ bách tích, tâm tình có chút phức tạp.

Bây giờ, hắn lấy tầm mắt của cao tầng nước bá chủ lại nhìn về Hữu Quốc, cảm thụ đã khác biệt.

Dưới cái gọi là "Khảo hạch thành chủ", người có thiên phú lớn nhất của quốc gia này sẽ bị cự quy nuốt ăn tại chỗ. Đối với sự thống trị của Hữu đình mà nói... Thứ nhất có thể lưu lại cự quy, thứ hai có thể phát tiết bất mãn của bách tính hạ thành, thứ ba là có thể làm suy yếu lực lượng phản kháng.

Người có thiên phú thứ đẳng thì sau khi biểu thị trung thành sẽ được cho phép lên thượng thành, trở thành một trong những kẻ hưởng lợi.

Như thế, thịt cá vĩnh viễn là thịt cá, người ăn thịt vĩnh viễn là người ăn thịt.

Giai cấp triệt để được củng cố. Sự lưu động giữa thượng thành và hạ thành, chỉ được tiến hành trong tay những cao tầng cao nhất của Hữu Quốc.

Một quốc gia như thế, vĩnh viễn không bao giờ trở thành uy hiếp của Cảnh quốc, cũng không có khả năng khiêu chiến trật tự mà Cảnh quốc lãnh đạo, nên cũng không cần quá lo lắng về ngoại địch. Khương Vọng hoàn toàn không thể tiếp nhận thể chế thế này, một thể chế đã gắn bó với quốc gia này nhiều năm.

Thậm chí...

Nó còn có thể gắn bó càng nhiều năm hơn.

Bình Luận (0)
Comment