Chương 2867: Gặp quan phát tài (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Dưới sự chủ đạo của Triệu Thương trong triều đình Hữu Quốc, cho hạ thành càng nhiều tử tế, nguyện ý tốn hao càng nhiều tinh lực đi tô son trát phấn cho nhân từ... Quốc gia này có thể kéo dài thật lâu.
Cái này rất không nên, nhưng Khương Vọng biết rõ đây là hiện thực.
Tâm tình của hắn rất phức tạp, nó bắt nguồn từ đây, cũng bắt nguồn từ Doãn Quan.
Lúc đầu, Doãn Quan đã mang tâm tình như thế nào, mà trong hoàn cảnh không thể, lựa chọn tiểu đạo chú thuật, yên lặng tích súc thực lực? Lại là vì cái gì, lựa chọn con đường gian nan nhất, thành lập Địa Ngục Vô Môn, mãi luôn giãy dụa bên bờ sinh tử? Lúc trước, y đối chiến với Trịnh Triêu Dương rồi rời đi, trong lòng đã nghĩ gì đây?
Mà khi y phát hiện tòa thành này đã biến thành bộ dáng bây giờ, giống như sau khi không có y lại trở nên tốt hơn, bách tính không có ai chờ mong y, y đã hoàn toàn không cần thiết, y sẽ có cảm tưởng như thế nào?
Khương Vọng im lặng quan sát Doãn Quan.
Nhưng Doãn Quan đã từng chân chính sinh sống ở tòa thành này rất nhiều năm lại vô cùng bình tĩnh.
"Sau khi ta đi, bọn họ xây dựng công học, chiếu cố cho những người già, những gia đình mẹ góa con côi, bọn họ làm cầu sửa đường, bọn họ giảm thuế, bọn họ mở ra càng nhiều tài nguyên cùng cơ hội. Đây không phải là vì bọn họ thức tỉnh lương tâm, cũng không phải vì bọn họ trở nên tốt hơn, cũng không phải vì bọn họ không còn nhìn bách tính thành heo chó mà là bởi vì ta đi. Bởi vì ta sẽ còn trở về."
Từ đầu tới đuôi Doãn Quan không hề uống một ngụm rượu, lúc này cũng chỉ là bình tĩnh giương mắt lên.
Vô số biểu hiện của tòa thành thị này, chứng tỏ sự thay đổi trong ba năm qua, cũng thể hiện rất nhiều thứ Triệu Thương đã làm... Nhưng chẳng thể tạo nên nửa điểm gợn sóng trong đôi mắt kia.
"Đã đến giờ." Y nói.
Y nhìn xuyên qua cửa sổ trông về phía xa, thân ảnh của cự quy kia đang chậm rãi tới gần.
Tuyến tuần thành vòng quanh quốc cảnh, càng giống như là một thói quen tản bộ tiêu thực sau khi đã được ăn no nê.
Một đội tu sĩ mặc chế phục, đã bay từ thượng thành xuống, nhanh chóng lao về nơi này - Ước chừng là muốn đến xử lý tu sĩ siêu phàm gây chuyện trong quán rượu kia.
Doãn Quan đã sớm lên kế hoạch xong cho mỗi người.
Cho nên Khương Vọng chỉ là yên lặng uống rượu, lúc này còn chưa tới lúc hắn ra tay.
Tiếng gió chợt ngừng, mười mấy tu sĩ cầm kiếm đã rơi xuống phố dài.
Bọn họ đều chiếm lấy vị trí then chốt, ăn ý khóa lại đường chạy trốn của mục tiêu, thể hiện ra dáng vẻ được nghiêm chỉnh huấn luyện. Tu sĩ do Hữu quốc dùng quốc lực nuôi lớn, quả thực đáng để bọn họ được xưng tụng một tiếng tinh nhuệ, cũng không hề thua kém nước khác.
"Không biết là nhân sĩ là phương nào, đến thăm Hữu quốc ta." Tu sĩ cầm đầu cũng không kiêu ngạo, không tự ti, dáng vẻ vô cùng ổn trọng.
Người trẻ tuổi có gương mặt trắng bệch, dáng vẻ ngốc nghếch đang ngồi ở ngưỡng cửa kia đã đặt bát cơm trong tay xuống, lại chỉnh tề cắm đôi đũa vào đó.
Dáng vẻ ngốc nghếch nhưng cũng không mất lễ phép.
Sau đó mới từ trong ngực lấy ra một tấm mặt nạ - một tấm mặt nạ Diêm La màu đen.
Yên lặng đeo lên mặt.
Mặt nạ đen, giữa cốt môn là chữ Diêm La bằng máu.
Tấm mặt nạ này vừa được đeo lên, tu sĩ cầm đầu của thượng thành liền biến sắc, không hề nói lời nào liền xoay người rời đi. Đồng thời giũ ra một cái ống tròn trong tay áo, trực chỉ bầu trời.
Oành!
Một ngọn lửa đỏ rực nổ tung trong không trung, khói sáng cuồn cuộn tản đi để lộ ra một chữ "Nguy" cực lớn.
Rất hiển nhiên, đối với Địa Ngục Vô Môn, Hữu đình đã sớm có cảnh giác, đồng thời cũng chuẩn bị thủ đoạn cảnh báo tương ứng. Cụ thể thể hiện ở chỗ đến cả một tiểu đội trưởng chấp hành nhiệm vụ cũng có thể nhanh chóng nhận ra mặt nạ Diêm La.
Nhưng chỉ như vậy đã đủ rồi sao?
Ngỗ Quan Vương vừa đeo mặt nạ đã đằng không mà lên, hai tay giơ ra, hơn mười tu sĩ vừa xoay người bay nhanh liền bị cố định giữa không trung.
Trong một thoáng, đây chẳng khác nào một bức tranh muôn màu.
Bên trên phố dài, tu sĩ đằng không bị định trụ.
Chủ quán trong tửu lâu chui vào quầy hàng, khách uống rượu đều tìm nơi trốn, Khương Vọng còn đang uống rượu, Doãn Quan còn đang tĩnh tọa.
Trong tòa thành Nhị Thập Thất này, chừng hơn mười chỗ bỗng nhiên sáng lên.
Giao cảm lẫn nhau, hô ứng lẫn nhau.
Nhưng cũng không phải là vì để bảo vệ bách tính hạ thành.
Quy thú còn ở nơi rất xa kia, vậy mà lắc mình một cái, đã gánh theo tòa thành, xuất hiện trên không trung của thành Nhị Thập Thất, ầm một tiếng xuất hiện trên con phố dài này.
Một cước dẫm nát nửa con phố dài, ba chân còn lại, rơi vào quảng trường xung quanh. Đương nhiên cũng khiến phòng sập đất sụp, người nát máu tàn.
Ngỗ Quan Vương không kịp phản ứng, mười tu sĩ còn đang ở không trung kia càng không kịp phản ứng, đều bị ép nát dưới chân rùa. Những người đi đường kia, đến cả xảy ra chuyện gì cũng không biết, đã chẳng còn ý thức!
Hữu đình bố trí pháp trận trợ chiến đặc thù tại thành Nhị Thập Thất, khiến cho "Hộ quốc Thánh Thú" của bọn họ có thể phát ra công kích trước tiên, diệt đối thủ đáng sợ đến từ Địa Ngục Vô Môn.
Mà quán rượu may mắn còn tồn tại kia, ở bên cạnh thân rùa.
Cái chân rùa to lớn tựa như trụ trời, hoàn toàn che khuất cửa sổ của quán rượu, khiến cho nơi này rơi vào bóng tối mờ mịt.
Đồng dạng mờ mịt, còn có biểu tình của Khương Vọng.
Phản ứng của Hữu quốc, vô cùng kịch liệt cũng vô cùng nhanh chóng.
Con cự quy này dù sao cũng có huyết mạch Bá Hạ, là dị thú Thần Lâm có thể phát huy chiến lực gần Động Chân. Dưới sự trợ chiến của pháp trận đặc thù, nhanh đến mức Khương Vọng cũng không kịp phản ứng!