Chương 2888: Ly Bãi Xuân Xa Hướng Kính Hồ (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng hỏi vậy thì lại như rắc muối lên vết thương chưa lành, nên cũng không tiện mở miệng.
Bản thân Vũ Văn Đạc lại không có chút cố kỵ, vô cùng thích thú nói: “Chắc mấy ngày nữa, quốc thư đều nhận được trước rồi..”
“Sẽ có những ai vậy?” Khương Vọng hứng thú hỏi.
“Sứ thần vủa Cảnh quốc là Trần Toán, sứ thần Sở quốc là Đấu Chiêu, sứ thần Kinh quốc là Mộ Dung Long Thư, sứ thần Tần quốc là Hoàng Bất Đông …” Vũ Văn Đạc dùng ngón tay đếm từng cái một: “Đúng rồi, Đông Hoàng của Tuyết quốc cũng sẽ đích thân tới!” Khương Vọng nhướng mày.
Người đến từ Kinh quốc và Tần quốc đều là những tuyển thủ tham chiến trong trận chiến Hoàng Hà Hội dưới ba mươi tuổi không giới hạn năm 3919, cái này thì không cần nói. Đấu Chiêu bên kia cũng đã sớm có ước định, có thể tạm gác lại ... Vị Trần Toán này quả thực rất tự tin a!
Nói về cuộc giao thủ ở Tinh Nguyệt nguyên năm đó, hắn dựa vào tinh lực mà Quan Diễn đại sư ban cho, một nhát càn quét hết thảy, quả thực là một chiến thắng không mấy vẻ vang, Trần Toán không phục cũng là điều dễ hiểu. Khương Vọng hoàn toàn có thể thừa nhận rằng, nếu lúc đó chỉ dựa vào thực lực của bản thân, hắn sẽ không phải là đối thủ của Trần Toán.
Nhưng bay giờ đã là lúc nào rồi?
Trận chiến trên Tinh Nguyệt nguyên, đã là chuyện của năm ngoái rồi.
“Đông Hoàng đại nhân sẽ tự mình tới đây?” Kiều Lâm kinh ngạc hỏi: “Có liên quan gì đến cuộc chiến mở rộng về phía Tây của Kinh quốc sao?”
Hắn ta vốn không phải là người không hiểu chuyện, sẽ không tùy tiên mở miệng khi Võ An Hầu đang nói chuyện với người Mục quốc.
Nhưng Chân Quân mới được tấn chức của Tuyết quốc, chính là cường giả Đông Hoàng, lại đích thân đến Mục quốc để tham dự buổi lễ, đây vốn là tín hiệu mạnh mẽ.
Thân là một sứ giả hợp cách, Võ An Hầu chắc chắn sẽ suy nghĩ về điều này.
Bất quá hắn dù sao cũng đang ở trên địa bàn của dân Mục quốc người ta, với thân phận Võ An hầu, có nhiều câu cũng không tiện nói, có chút vấn đề cũng không tiện hỏi.
Chính vào những lúc này, giá trị thực sự của Kiều Lâm mới được thể hiện.
Những vấn đề Võ An Hầu không tiện hỏi, Kiều Lâm hắn ta sẽ dám dũng cảm gánh vác, dám dũng cảm mở miệng. Nếu như người Mục quốc mở miệng là tốt nhất, còn nếu không trả lời, thì Võ An Hầu cũng sẽ không khó xử.
“Cái kia ta cũng không biết.” Vũ Văn Đạc cười ha hả: “Mọi người đều tới xem buổi lễ mà thôi, thật ra cũng không cần suy nghĩ nhiều như vậy.”
Lời này của Vũ Văn Đạc vừa là giải thích, nhưng đồng thời có vẻ như cũng có ý ám chỉ. Thậm chí nếu nói trực tiếp thì chính là ám hiệu – mấy nước khác cũng đang nghĩ nhiều, có phải Tề quốc mấy người muốn tranh trành thứ gì hay sao?
Nhưng Khương Vọng hoàn toàn không có phản ứng.
Hắn chẳng qua chỉ thấy tò mò ... Kiều Lâm người này vừa rồi còn có vẻ mặt buồn bã và hối hận, tại sao bây giờ biểu tình lại trở nên kiêu ngạo như vậy?
Chà, Thiên Cơ thần thông của Trần Toán tương đối không tầm thường, sau khi nở rộ thì càng khó đoán hơn. Nếu phù hợp, thì nên đơn giản hóa, không thể để cho trận chiến đi vào thế cục phức tạp được…
“Võ An hầu cũng rất tò mò về Đông Hoàng sao?” Nhìn Khương Vọng như có điều suy nghĩa, Vũ Văn Đạc rất thân thiết nói: “Đến lúc đó, nếu có tiệc rượu gì đó, ta sẽ an bài cho ngài một vị trí thích hợp.”
Khương Vọng khoát khoát tay: “Thực lực kém xa không cùng đẳng cấp, lại gần cũng vô nghĩa.”
Hắn đi dọc theo bờ hồ, vừa đi vừa tán gẫu: “Nói đến Tuyết auốc, ta có một người bằng hữu thông minh tuyệt đỉnh, trước đay đi du lịch ở Tuyết quốc. Rất lâu không liên lạc rồi, không biết bây giờ người này thế nào rồi...”
Ùm.
Một vài gợn sóng lan rộng, một âm thanh kéo dài.
Một con chim nước lao xuống nước
…
Những gợn nước tan đi.
Một người nam tử có vầng trán cao bất thường, chui lên từ một hồ nước đóng băng chứa đầy băng và tuyết vụn.
Lúc này gió lạnh như đao, sương bay đầy trời. Nhìn khắp tứ phía, là những sườn núi tuyết nhấp nhô, giống như một dòng sông dài dâng trào, giống như một con rồng trắng đang cúi mình trên núi.
Cảnh đẹp như vậy thật khiến người ta xúc động muốn ngâm thơ —
Nếu không phải người vừa chui ra khỏi hồ đã liên tục hắt hơi.
“Hắt~ xì!”
Một tiếng hắt xì phát ra, lập tức một đám khói trắng bay lên trước mặt.
Người bằng hữu thông minh tuyệt đỉnh trong miệng của Võ An Hầu kia, nhịn không được chống nạnh, dương dương tự đắc: “Chiếu sư tỷ lại đang nhớ—”
“Hắt xì hắt xì hắt xì hắt xì!”
“Xem ra Chiếu sư tỷ vô cùng nhớ nhung ta ——”
“Hắt xì hắt xì hắt xì hắt xì hắt xì!”
Quên đi.
Không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh, Hứa Trán Cao xoa xoa chiếc mũi đỏ bừng vì lạnh, nhanh chóng lau sạch nước hồ tích tụ trên người.
Muộn thêm tí nữa, thì đóng băng mất rồi.
Cái địa phương quỷ quái này! Vừa áp chế thần thông, vừa ngăn cản đạo thuật.
Phong đao sương kiếm đặc biệt lạnh lẽo.
Đường đường là thần thông Ngoại Lâu, lại bị đông cứng đến cảm lạnh!
Ai có thể ngờ rằng, chuyến hành trình lãng mạn với Chiếu sư tỷ, lại gặp một cú húc đầu trực diện ở Tuyết quốc sạch sẽ không tỳ vết này cơ chứ.
Họ vô tình bị cuốn vào cuộc đấu tranh Đông Hoàng thành đạo, hết rắc rối này đến rắc rối khác liên tiếp xảy ra, náo động đến khiến hắn ta sứt đầu mẻ trán, căn bản không có tâm tình nói chuyện yêu đương – được rồi, nói chính xác thì, là do Chiếu sư tỷ không có tâm tình nói chuyện yêu đương. Hắn ta thì trong hoàn ảnh nào cũng có thể yêu một chút.
Vốn dĩ có hắn ta, Chiếu sư tỷ, rồi Tử Thư, ba người vui vẻ du lịch khắp thiên hạ. Hắn ta và Chiếu sư tỷ là trai tài gái sắc, khanh khanh ta ta, mối quan hệ ngày càng tốt đẹp, lại còn Tử Thư “ta vì mọi người, mọi người vì ta” ở bên cạnh cực kỳ nỗ lực cổ động ... đại sự có thể mong đợi!
Chiếu sư tỷ sớm đã có thể thành tựu Thần Lâm, nhưng chỉ là do vẫn đang lựa chọn đạo đồ, vì thế mới phí hoài nhiều thời gian đến thế. Lần này du lịch thiên hạ, du hành đến Tuyết quốc, nàng ta đã hạ quyết tâm, ý muốn xác định đạo đồ, thành tựu Thần Lâm.
Hắn ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi đến ngày Chiếu tỷ tỷ thành tựu Thần Lâm, là hắn ta sẽ cử hành một khánh điển cực long trọng, viết ra những bài thơ xúc động lòng người... sau đó cầu thân.
Vốn dĩ mọi thứ sẽ diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Đông Hoàng đáng hận đó, mê hoặc nhân tâm.
Chiếu sư tỷ lại bị mê hoặc, quyết tâm muốn tìm ra một đạo đồ hoàn toàn mới, bỏ qua tất cả lựa chọn trước đó, nhất quyết pha trộn hàng trăm trường phái tư tưởng và tạo ra một trường phái mới!
Nếu chỉ đến đó thì cũng thôi đi.
Nói cái gì mà “đạo của ta chưa thành, vô tâm nói tư tình” ?
Cái gọi là thành gia lập nghiệp thành gia lập nghiệp, không thành gia, thì làm sao lập nghiệp?
Đáng tiếc hắn ta khuyên can mãi, nói nhiều đến mỏi miệng, Chiếu sư tỷ cũng không động lòng. Thậm chí còn bị Đông Hoàng ảnh hưởng, hành vi trở nên thô lỗ, muốn động thủ đánh hắn ta ...
Hứa Tượng Càn hắn ta là loại người như thế nào?
Là con cháu danh gia vọng tộc, thiên chi kiều tử, tài hoa vẹn toàn, được mệnh danh là “thần tú tài tử”... sao có thể chịu sự lạnh nhạt vậy được?
Tất nhiên là chọn lựa đợi nàng ta rồi!