Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2889 - Chương 2889 - Tùy Ngộ Nhi An (1)

Chương 2889 - Tùy Ngộ Nhi An (1)
Chương 2889 - Tùy Ngộ Nhi An (1)

Chương 2889: Tùy Ngộ Nhi An (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Ở Tuyết quốc lạnh giá như vậy, thỉnh thoảng bị lạnh nhạt, thì cũng là điều hợp lý.

Nhưng cho dù nói như vậy, đếm kỹ thời gian, cũng khó tránh khỏi có lúc bi thương.

Ở lại thiên bia tuyết lĩnh ngây người bao lâu rồi, khi nào mới có thể thành công rời đi?

Nghĩ đến ba người bọn họ, vào đúng đạo lịch năm thứ 3919, đến Tuyết quốc, hiện tại đều đã là đạo lịch năm thứ 3921. Trong Cản Mã Sơn song kiêu, một kiêu khác ngang hàng với hắn ta, đều đã con mẹ nó được phong hầu rồi!

Hắn ta vẫn còn bị minh ngọc phủ bụi trần, bảo kiếm tàng phong ở cái nơi quỷ quái này.

Thật quá đáng tiếc.

Thế gian không có Hứa Tượng Càn hắn ta, sẽ tịch mịch đến nhường nào?

Lại hắt hơi một cái.

Hứa Tượng Càn không dám lãng phí thêm thời gian, hắn ta vội vã quay trở lại, tay xách một con cá thu bạc vừa bắt được.

Loài cá này có linh khí tự nhiên, bảo uẩn thần tàng, ăn vào có thể giúp người ngộ đạo. Nhưng nó sẽ chết ngay khi ra khỏi nước, nếu không xử lý kịp thời thì thịt sẽ không tươi... Chiếu sư tỷ ăn sẽ không còn ngon nữa.

Trong vùng đất phủ tuyết mênh mông, bóng dáng của chàng thư sinh trẻ tuổi, chân sâu chân nông đi xa. Một sợi dây mảnh luồn qua miệng con cá, một con cá thu bạc vô cùng xinh đẹp, lưu động ngân quang.

Mắt cá sớm đã vô thần, cũng nhấp nha nhấp nháy theo chuyển động của thư sinh.

...

...

Đôi mắt cá chết cụp xuống, ẩn trong mái tóc rối bù, cộng với bộ râu buồn bã thê lương, vẻ mặt vô cảm ...

Trong một thời gian rất dài, đó là cơn ác mộng của Bạch Mộng Hà. Bạch Mộng Hà hắn ta, là hậu duệ của Bạch thị Việt quốc, luôn luôn kiêu hãnh và tự tin, nghiêm khắc với kỷ luật bản thân. Nhân phẩm đạo đức và năng lực, đều được yêu cầu nghiêm ngặt. Lời nói và việc làm, không bao giờ cho phép mình mất điểm.

Năm đó trên Quan Hà Đài, danh ngạch quan trọng cho cuộc tranh tài chính thức của Hoàng Hà Hội đã được trao cho hắn ta một cách nhẹ nhàng, nhưng hắn ta không chịu nhận lấy, chấp nhận tắm mình trong một trận chiến đẫm máu nữa, chỉ là muốn một sự đường đường chính chính.

Hắn ta cũng có lý do để kiêu ngạo.

Xuất thân danh môn, tài năng xuất chúng, từ trước đến nay đều chuyên cần không ngưng nghỉ. Hắn ta ba tuổi học kiếm pháp, mười tuổi diễn pháp, mười sáu tuổi đã được mệnh danh là thiên kiêu. Phóng tầm mắt khắp cả nước, trong số những người cùng lứa tuổi, hắn ta chỉ kém Cách Phi một chút. Nhưng Cách Phi lớn hơn hắn ta ba tuổi, trình độ cách biệt này, có thể được thu hẹp theo thời gian.

Tất nhiên, sau khi Hoàng Hà Hội – nơi tụ tập của các thiên kiêu kết thúc, sau khi nhìn thấy những người như Lý Nhất, Khương Vọng, hắn ta cũng không dám nói hai từ hoàn mỹ nữa.

Nói theo tiếng người là, bản thân là ếch ngồi đáy giếng, nhưng bây giờ đã thấy được thế giới rộng lớn như thế nào.

Hắn ta cũng không nản lòng.

Tự nói với bản thân, mặc dù hắn ta chỉ là một con ếch trắng, nhưng nếu hôm nay đã nhảy ra khỏi miệng giếng, thì cũng nên nhảy cao hơn một chút mới được. Nếu đã gặp được một phong cảnh sáng chói như vậy, thì cũng nên đi tới nơi càng cao hơn mới tốt.

Nhưng mà, lại phải nói nhưng mà.

Nghiêm khắc với bản thân không phải là chuyện gì xấu.

Nhưng điều tồi tệ ở chỗ - bản thân mình đã không còn thỏa mãn được sự khắt khe của bản thân nữa.

Đó là cơn ác mộng của người theo chủ nghĩa hoàn mỹ. Những người quá khắt khe với bản thân, sẽ tự bức mình vào chỗ chết.

Thi nhân không viết được những dòng thơ lý tưởng, văn nhân không làm ra được những áng văn chương như kỳ vọng, rồi sau đó là ba thước lụa trắng, người tìm trăng trong nước không phải là hiếm lạ trong lịch sử.

Đối với Bạch Ngọc Hà mà nói, điều đầu tiên và tàn nhẫn nhất chính là –

Khoảng cách giữa hắn ta và Cách Phi lại bị kéo xa ra, lại càng ngày càng bị kéo xa thêm.

Hắn ta đã từng rất tự tin rằng mình có thể vượt qua Cách Phi. Thậm chí còn có thể dự trù được thời gian để đạt được điều đó, chính là thời điểm ở cấp độ Thần Lâm.

Nhưng sau khi trở về từ Sơn Hải Cảnh, Cách Phi dường như đã được tái sinh ... Cách Phi vốn là thiên kiêu thừa kế niềm hy vọng của Cách thị, lại còn có thể đạt đến mức độ giác ngộ cao nhất tiến thêm một bước.

Càng có hiểu biết sâu rộng hơn về thần thông đạo thuật, Thậm chí còn nắm chắc được đạo đồ, thậm chí còn nâng cao trình độ tu vivới tốc độ đáng sợ, gần đây đã bắt đầu đánh vào Thần Lâm.

Hắn ta đuổi theo rất cực khổ!

Nhưng dần dần, hắn ta thậm chí còn không thể nhìn thấy bóng lưng của đối phương.

Cách Phi là Cách thị đích truyền, hắn ta cũng là là hậu duệ của Bạch thị.

Cách Phi là học trò của danh tướng Cao Chính, Bạch Ngọc Hà cầu đạo ở Mộ Cổ thư viện, sư phụ hắn ta cũng là Chân Nhân, tuy là không bằng Cao Chính, nhưng cũng có thùa khả năng để giáo dục hắn ta.

Hắn ta kém ở chỗ nào?

Phương diện nào hắn ta cũng không thua, vậy chỉ có thể là bản thân hắn ta kém hơn mà thôi!

Trong cuộc canh tranh của thiên kiêu liệt quốc, hắn ta không bằng người khác. Bây giờ trong nội bộ Việt quốc, hắn ta cũng bị bỏ lại rất xa.

Khi mọi người nói về Cách Phi, cũng không còn nhắc tới Bạch Ngọc Hà hắn ta nữa.

Hắn ta đã ở trong trạng thái “không muốn tiếp nhận, chỉ có thể để bản thân quen dần” đã lâu, nhưng vào lúc này, một người nam tử với đôi mắt cá chết, lôi thôi lếch thếch không biết từ đâu tới cửa.

Nói gì mà muốn khiêu chiến, yêu cầu bế môn, nói là không muốn tạo danh tiếng cho bản thân, mà chỉ muốn kiểm chứng giới hạn đồng cảnh.

Nói là tới từ phía tây, chưa từng thất bại một lần nào.

Hắn ta còn có ý định thử sức với cường giả nơi khác, cố gắng lấy lại chút tự tin - nếu như chỉ là Cách Phi đột nhiên giác ngộ, chứ không phải Bạch Ngọc Hà quá ngu ngốc thì sao?

Sau đó, hắn ta thua rồi.

Thảm bại.

Thuật Cổ Phi Kiếm đã bị thời gian loại bỏ từ lâu, một người vô danh không biết từ đâu đến.

Dứt khoát đánh bại hắn ta.

“Thắng bại là chuyện bình thường của nhà binh.”

Bình Luận (0)
Comment