Chương 2890: Tùy Ngộ Nhi An (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hắn ta thử cố gắng xoa dịu bản thân.
Nhưng Bạch Ngọc Hà nhà ngươi cũng không phải là binh gia.
Nhiều lúc muốn ngưng thần tu luyện, nhưng lại luôn nghĩ đến trận chiến hôm đó, khuôn mặt buồn bã thê lương đó, đôi mắt vô hồn đó - làm sao một kẻ sa sút chán chường như vậy, lại có thể bộc phát ra sát khí đáng sợ như thế cơ chứ?
Trong thế giới siêu phàm, con người rốt cục là nên cố thủ với điều gì? Kiên trì với cái gì? Điều gì làm cho một người càng trở nên mạnh mẽ?
Đọc qua rất nhiều sách, cũng hiểu rất nhiều đạo lý, nhưng lại không biết phải tiếp tục như thế nào.
Trách nhiệm với gia tộc, chức quan mà bản thân đảm nhiệm, bảo hộ nhân mạch, những cuốn sách cần phải đọc, những thuật cần tu luyện... tất cả những điều này, hắn ta dứt khoát không quan tâm đến chúng.
Vào một buổi chiều bình thường, hắn ta khoác lên mình trường bào với tay áo hẹp màu ánh trăng, ra khỏi nhà mà không một lời giải thích.
Tìm hồi lâu, cuối cùng hắn ta cũng tìm lại được người này – người này thử kiếm trong thiên hạ, một đường thẳng tiến, đã tới lãnh thổ Lương quốc, thậm chí cả Biện thành, kinh đô của Lương quốc, cũng cách đó không xa. "
“Ta nói, ngươi một mực đi theo ta làm gì?” Mắt cá chết hỏi.
Mặc dù Bạch Ngọc Hà đã biểu đạt rất nhiều lần, tóc mai cũng được chải chuốt tỉ mỉ, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Chúng ta lại đánh một trận.”
“Không đánh có được không?”
“Không được,”
Mắt cá chết xoay người rời đi, hình như hai câu hỏi vừa rồi, đã làm cạn kiệt tất cả năng lượng của y. Đến nỗi mà khi y đi đường, cũng uể oải không có tinh thần.
Không phải Bạch Ngọc Hà chưa bao giờ cố gắng cưỡng bức khiêu chiến, chẳng hạn như bất ngờ dùng kiếm đâm y.
Nhưng cái tên này căn bản không thèm né tránh gì cả, luôn bày ra dáng vẻ ngươi cứ giết ta đi, thậm chí còn đột ngột dừng lại tìm chỗ phơi nắng đánh một giấc.
Bạch Ngọc Hà thấy mình thậm chí còn được sử dụng như một vệ binh, bởi vì cái tên này ngủ rất thoải mái.
Xem lại trận chiến trước đó ở trong lãnh thổ Việt quốc, có quá nhiều chỗ khiến Bạch Ngọc Hà không hài lòng. Bởi vì bị Cách Phi áp chế đến mức bị ám ảnh, trạng thái tinh thần của hắn ta không đạt đến mức độ cao nhất, khiến hắn ta không thể thể hiện bản thân một cách hoàn hảo ...
Tìm ra lý do cho bản thân cũng được, hay là do hắn ta không thể đối mặt với thất bại cũng tốt, Bạch Ngọc Hà thực sự muốn chiến đấu một lần nữa.
Nhưng người này làm thế nào cũng không đồng ý.
Ngươi đã khiêu chiến ta, và ta chấp nhận.Nhưng khi ta khiêu chiến ngươi, ngươi lại không thèm để ý?
Thiên hạ làm gì có đạo lý đấy?
Bạch Ngọc Hà theo sát phía sau, rập khuôn nói: “Xin hãy chấp nhận lời thách đấu của ta.”
Mắt cá chết thậm chí còn không thèm quay đầu, y chỉ chầm chậm ngước mắt lên, kiểm tra sắc trời, rồi xoay người đi vào rừng cây.
Bạch Ngọc Hà biết, y lại muốn tìm một nơi để ngủ.
Tuy rằng lúc này đã chạng vạng tối, nhưng nắng chiều vẫn còn hơi gắt, lúc này chả có mấy ai có thể ngủ được. Nhưng mắt cá chết sẽ không bao giờ tự làm khổ chính mình mà đi lâu thêm một chút.
Đi theo mấy ngày nay, Bạch Ngọc Hà đã có chút quen thuốc với phong cách của người này. Có thể nằm thì không ngồi, có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng.
Nếu đưa cho y một tấm ván và một dòng sông, hắn ta có thể trực tiếp trôi thẳng đến Biện thành.
Đúng như dự đoán.
Sau khi tùy ý đi loanh quanh vài vòng, mắt cá chết tìm được một cái cây đại thụ cành lá xum xuê, bay lên đó, nằm xuống trên một cành cây nằm ngang, thoải mái nhắm mắt lại.
Đừng nhìn người này tùy tiện thờ ơ, nếu thật sự quan sát kỹ, ngươi sẽ phát hiện không có cành cây nào gần đó thích hợp và thoải mái hơn nơi này.
Bạch Ngọc Hà phi thân bay lên không trung, lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang say ngủ của y.
Không lâu sau.
Người nam tử râu ria xồm xoàm, không nhịn được mở to đôi mắt cá chết: “Vị huynh đài này, nếu không ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi?”
Bạch Ngọc Hà cố chấp hỏi: “Ngươi phảii nói cho ta biết, tại sao ngươi lại không muốn đánh với ta?”
“Ta nói thế nào, thì ngươi mới có thể buông tha ta đây?”
“Nói cái gì cũng không được, ngươi nhất định phải đáp ứng tái chiến với ta.” Bạch Ngọc Hà rất nghiêm túc: “Nhưng mà ta hi vọng ngươi nói ra sự thật.”
Mắt cá chết lại lần nữa nhắm mắt lại.
Bạch Ngọc Hà cũng không làm gì khác, chỉ là khoanh tay trước ngực, đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào y.
Mắt cá chết hít một hơi thật sâu: “Đây là sở thích gì vậy chứ? Tại sao các ngươi đều thích nhìn chằm chằm vào người đang ngủ thế?”
“Chúng ta?” Bạch Ngọc Hà khó hiểu.
Mắt cá chết trông rất mệt mỏi, vẫn duy trì tư thế ngủ, chỉ uể oải nói: “Phiền toái.”
“Cái gì?” Bạch Ngọc Hà thậm chí còn mơ hồ hơn.
Mắt cá chết nói: “Không phải ngươi hỏi ta lý do thực sự sao? Đó là lý do. Phiền toái.”
“... Khi ngươi đến Việt quốc để thách đấu ta, sao lại không chê phiền toái đi?” Bạch Ngọc Hà có chút tức giận: “Hơn nữa nếu ta đoán không lầm, ngươi định đi khiêu chiến Hoàng Túc có phải không? Sao ngươi không chê phiền toái đi?”
Mắt cá chết uể oải nói: “Thắng một lần là đủ rồi...”
Giọng của y càng ngày càng thấp, thẳng cho đến khi phát ra tiếng hít thở đều đều, thế mà cứ như vậy ngủ say rồi.
Bạch Ngọc Hà yên lặng nhìn chòng chọc một hồi, sau đó không thể làm gì khác đành đi sang một bên ngồi tĩnh tọa. Thực không ngờ người này lại quen với việc bị nhìn chằm chằm nhanh đến thế -- thật đúng là chống cự không được liền hưởng thụ a. Mà nói thật, hắn ta cũng thực sự ngững mộ khả năng tùy ý nằm xuống này.