Chương 2891: Tùy Ngộ Nhi An (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Hướng Tiền. Hướng Tiền? Hướng Tiền!”
Giọng nói đó vừa quen thuộc nhưng lại xa xôi.
Chưa từng mơ hồ, vĩnh viễn sâu sắc.
“…lại nữa à?” Hướng Tiền thở dài thườn thượt và tỉnh dậy.
Lúc này trời đã tối.
Trăng sáng treo cao.
Ánh trăng xuyên qua khe rừng rơi xuống khuôn mặt vô cảm của y.
Thật là một giấc mơ cũ phiền toái. Y mệt mỏi suy nghĩ.
Vẫn chưa thoát ra khỏi cảm giác thất vọng buồn bã đó.
Chợt có một cơn gió thoảng nhẹ qua.
Người nam tử với nước da trắng đến có chút chói mắt, lại đứng trên không trung bên cạnh y.
Rất nghiêm túc nhìn y, không biết lặp đi lặp lại lần thứ bao nhiêu: “Xin hãy nhận lời thách đấu của ta.”
Y đã từng nhìn thấy loại “người phấn đấu” này nhiều rồi, rõ ràng biết rằng thắng hắn ta một hai lần cũng vô ích. Loại người này sẽ chỉ không ngừng tìm ra vấn đề của bản thân, không ngừng sửa chữa, không ngừng tiến bộ, rồi không ngừng thách đấu.
Y mới sẽ không bị lừa.
Thế là y lại nhắm mắt. “Ngươi nằm cũng chỉ là nằm thôi, tại sao không đứng dậy đánh với ta một trận chứ?” Bạch Ngọc Hà không hiểu nói: “Ta mặc dù thua ngươi, nhưng cũng có thể cho ngươi một ít kinh nghiệm chiến đấu đúng không? Cho dù có thành thứ để ngươi làm nóng người trước khi khiêu chiến Hoàng Túc, thì ngươi cũng chẳng mất mát gì, tại sao ngươi lại không làm chứ?”
“Ta nằm cũng chỉ là nằm, vậy tại sao ta không nằm đây?” Hướng Tiền hỏi ngược lại.
“Cái này..." Bạch Ngọc Hà nhất thời không nói nên lời.
Hướng Tiền lại thở dài, y luôn thở dài hết lần này đến lần khác.
“Có hai loại người trên thế gian này. Một loại người sẽ không bao giờ thay đổi, không bao giờ bỏ cuộc và luôn vĩnh viễn cố gắng. Loại người này được gọi là Khương Vọng. Còn có một loại người vĩnh viễn không muốn cố gắng, vĩnh viễn muốn bỏ cuộc, mặc kệ thế giới đầy chướng khí này thay đổi, loại người này tên là Hướng Tiền.”
“Người thích khiêu chiến, thì phải đi tìm người đằng trước, một ngày hắn có đánh ngươi tám trăm lần thì cũng sẽ không trùng lặp, thậm chí còn có thể thử nghiệm tất cả ý tưởng đạo thuật của hắn trên người ngươi, sức sáng tạo của hắn là vô tận, sự nhiệt tình của hắn cũng là vô tận. Ngươi tìm đến ta, ta chỉ có thể nói, thứ cho không phụng bồi. Chúng ta chỉ có duyên phận đánh một lần thôi.”
“Ngươi có biết một người ngay từ đầu đã không thích nỗ lực, bị mấy thứ quỷ quái như trách nhiệm hoặc cam kết gì đó bắt phải cố gắng, sẽ mệt mỏi thế nào sao?”
“Luyện kiếm đã tiêu hao toàn bộ tâm lực của ta rồi, ta không có tinh lực đi ứng phó chuyện khác.”
“Bao gồm cả tâm tình của ngươi.”
Hướng Tiền lẩm bẩm một câu cuối cùng, sau đó quay sang một bên và ngủ thiếp đi một lần nữa
…
Bạch Ngọc Hà đương nhiên sẽ không đi tìm Khương Vọng.
Dựa vào đâu mà tìm Khương Vọng?
Chiến tích đệ nhất Nội Phủ trong sử sách của người ta, vẫn còn treo chói lọi ở đó.
Toàn bộ tu sĩ Nội Phủ cảnh hiện tại, vẫn chưa có ai có thể vượt qua.
Hiện tại đã thành tựu Thần Lâm, dùng công trận phong hầu, nhảy ra khỏi vòng tròn luẩn quẩn “thiên kiêu trẻ tuổi”, cạnh tranh với toàn bộ cường giả trẻ tuổi.
Một Bạch Ngọc Hà thậm chí còn chẳng đạt được danh hiệu “thiên kiểu trẻ tuổi mạnh nhất Việt quốc” như ngươi, có tư cách gì đến cửa khiêu chiến?
Nhưng Hướng Tiền lại có thể quen Khương Vọng, thậm chí còn có dáng vẻ rất quen thuộc.
Kể từ đó, cùng cảnh thua bởi người này, hình như cũng không quá khó đón nhận… Vật họp theo loài, người chơi theo nhóm, có thể quen thuộc với Khương Vọng như vậy, mạnh một chút cũng rất hợp lý.
Bạch Ngọc Hà suy nghĩ một chút, cũng tìm được chạc cây, yên tâm thoải mái nằm xuống. Hắn ta còn chưa nhận ra, trước khi quen biết Hướng Tiền, hắn ta tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ như vậy, tuyệt đối sẽ không thừa nhận chính mình “thua hợp lý”.
Nhưng mọi chuyện cứ âm thầm xảy ra thay đổi.
“Người phấn đấu” và “người ăn no chờ chết” đi với nhau, giống như hai hổ đấu nhau, luôn có một bên bị bên còn lại ảnh hưởng. Sẽ không biết là gió đông thổi bạt gió tây, hay là gió tây áp đảo gió tây. Nhưng mà vào lúc này, cứ nằm như thế, gì cũng không muốn.
Đêm trăng trời đầy sao, gió đêm vẳng tiếng côn trùng kêu vang.
Nói chứ, đúng là vui sướng.
…
“Sống có gì vui, chết có gì buồn. Kỷ niệm thì nhiều, tình cảm ít ỏi. Tụ họp rồi chia ly, tận hưởng niềm vui trước mắt ~” âm thanh ca nữ uyển chuyển.
Tiếng tỳ bà, đàn tranh.
Tay áo vũ nữ tung bay như mây, dáng người yểu điệu hắt lên trên bình phong.
Vũ Văn Đạc ngồi nghiêm chỉnh, chậm rãi nói: “Võ An hầu hình như không có suy nghĩ có thêm đồng minh.”
Hách Liên Vân Vân nhìn điệu múa trên đài, thuận miệng nói: “Những chuyện này vốn cũng không cần hắn nói, đừng dò xét vô ích. Theo hắn chơi đùa cho tốt, ngươi luôn giỏi chuyện này mà?”
Vũ Văn Đạc vẻ mặt đau khổ nói: “Thần thật sự không hề mang Nhữ Thành Duệ Cai đi chơi gì cả… Thần mới từ biên hoang quay lại chưa bao lâu!”
Hách Liên Vân Vân lại cũng không đáp, chỉ thưởng thức ca múa trên đài, khen ngợi tự đáy lòng: “Nữ nhân Sở quốc nhỏ nhắn mềm mại, ca khúc Sở quốc uyển chuyển, cô rất thích!”
Vũ Văn Đạc vô cùng đau đớn, nhưng vẫn nói: “Điện hạ đã yêu thích, liền mời vào cung đi.”
Nhóm ca nữ, vũ nữ này, chính là do y dùng nhiều tiền mời từ Sở quốc đến, cực kỳ yêu thích, bình thường sẽ không mời ra biểu diễn. Cũng vì hôm nay Vân điện hạ tới “Minh Loan diễn lâu”, y mới gọi ra hiến bảo. Nhưng Vân điện hạ nói thích, y chẳng lẽ có thể nói “Ngài thường tới nhé?”
“Cô mặc dù thích, nhưng tà âm, khó tránh khỏi hao mòn tráng chí…” Hách Liên Vân Vân khoát khoát tay: “Đưa cho Võ An hầu đi, để hắn mang về Tề quốc.”
“Hả?” Vũ Văn Đạc ngạc nhiên ngẩng đầu.
Hách Liên Vân Vân cũng đã đứng dậy rời tiệc.
Quỷ gì mà tà âm hao mòn tráng chí, tráng chí của Võ An hầu sẽ không sợ bị mòn sao?
Vũ Văn Đạc trái nghe phải nghe, chỉ nghe thấy một câu – “Cô cũng thích, huống hồ là Nhữ Thành?”
Nhưng mà Vũ Văn Đạc ta, lại làm gì sai?
Lúc này nghe thấy tiếng ca uyển chuyển trong phòng, buồn bã ai oán, âm thầm nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy vô cùng hợp với tâm trạng, khiến người ta sầu não.
“Diễn lâu” là loại kiến trúc có ở khắp Mục quốc, từ xưa đến nay, chuyên dùng để biểu diễn các loại “Thú diện hí” truyền thống của thảo nguyên, là thú tiêu khiển sau một ngày bận rộn mà dân du mục thích nhất.
Một mình rượu ngựa, một chậu thịt dê, một “thú diện hí”, cuộc sống hơn cả thần tiên. Đối với rất nhiều dân du mục mà nói, có thể không có lều trướng, không xây chuồng ngựa, nhưng không thể không xây diễn lâu.
“Thú diện hí” chính là người diễn thú, người biểu diễn mang mặt nạ thú, vẽ màu sắc sặc sỡ, vừa múa vừa hát, ca dao và tình tiết đều được coi trọng. Phát triển đến hôm nay, đã có hơn ba vạn vở kịch, từ thần thoại Sáng Thế đến nữ nhi tình trường, nội dung các vở kịch muôn màu muôn vẻ.