Chương 2892: Chuyện thường mà thôi (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau khi thống nhất thảo nguyên, tầm mắt quý tộc Mục quốc rộng rãi, hơn nữa người trẻ tuổi đã từng chu du qua nhiều nước, vả lại tương đối biết hưởng thụ, cũng liền dẫn đến rất nhiều phương thức tiêu khiển từ các nước đó.
Diễn lâu cũng dần không còn chỉ dừng lại ở thú diện hí nữa.
Giống như nhóm ca múa đến từ Sở quốc này của Vũ Văn Đạc, chính là một trong số đó, thậm chí còn là nhóm số một số hai trong Vương Đình.
Lần đó y gọi lên biểu diễn, dưới đài không phải là ngồi chật kín người sao?
Khiến bao nhiêu con cháu chân huyết nhìn mà thèm khát!
Không ngờ rằng hôm nay lại là lần cuối cùng được thưởng thức…
“Thần tiễn điện hạ.” Vũ Văn Đạc cố nén bi thương, đứng dậy cung tiễn Vân Vân công chúa. Cắn nát răng nuốt máu xuống bụng, Như Thành hại ta!
Đoàn người ra ngoài diễn lâu, lại vừa lúc gặp phải đoàn người khác – Hoàng tử Đại Mục Hách Liên Chiêu Đồ.
Diễn lâu Minh Loan là diễn lâu nổi danh nhất trong hùng ưng chi thành giàu có, từ trước đến nay vẫn là nơi quan lại quyền quý tụ tập. Nhưng giống như hôm nay, hoàng tử hoàng nữ đều ở đây, quả là hiếm thấy.
Mục quốc không giống những nước khác, không có quá nhiều hoàng tử hoàng nữ.
Nữ đế hiện tại, chỉ có một trai một gái, con trai tên “Chiêu Đồ”, con gái tên “Vân Vân”.
Vị trí thái tử vẫn chưa được quyết định, nhưng cũng chỉ có thể là một trong hai vị này. Con cháu tôn thất còn lại, đều không có chút cơ hội nào.
Giống như nghi thức kế nhiệm của đại tế tư thần miệng giảng đạo lần này, chính là do Hách Liên Vân Vân chủ trì đại lễ. Hách Liên Chiêu Đồ thì trước đó đã đi núi Khung Lư, xử lý một chuyện lớn khác. Nữ đế cho bọn họ cơ hội biểu hiện giống nhau, không hề đối xử bất công với người nào.
Nhưng khách quan mà nói… Những năm gần đây, Hách Liên Chiêu Đồ rõ ràng chiếm ưu thế hơn.
Cho dù địa vị hiện tại của Vũ Văn Đạc đã rất vững vàng, cũng không thể không thừa nhận, Hách Liên Chiêu Đồ oai hùng, khí thế ào ạt, có dáng vẻ của minh quân.
Nếu như hiện tại phải quyết định vị trí thái tử, phần thắng của Vân điện hạ chưa đến hai phần.
Đương nhiên, chưa tới giây phút cuối cùng, thì mọi chuyện đều có thể thay đổi.
Vân điện hạ có Vũ Văn Đạc, giống như Tần đế có Vương Tây Hủ, như hổ thêm cánh, nghiệp lớn đều có thể thành. Lại thêm một Triệu Nhữ Thành, đó là Khương Mộng Hùng của thảo nguyên, lo gì không thể sóng sau xô sóng trước?
Nghi thức kế nhiệm của đại tế tư thần miệng giảng đạo lần này, là một khảo nghiệm đối với Vân điện hạ. Không những phải đảm bảo buổi lễ diễn ra thuận lợi, hoành tráng mà nàng ta còn phải tiếp xúc với các sứ giả đến từ các nước khác, nắm chắc mối quan hệ bang giao… Cho đến hiện tại, Vân điện hạ đều làm vô cùng tốt.
“Vân Vân, sao lại đi gấp như vậy?”
Huynh muội gặp nhau, người lên tiếng trước chính là Hách Liên Chiêu Đồ.
Vị hoàng tử này lớn lên đoan chính tuấn lãng, thân hình hùng vĩ, có một loại uy nghiêm quý khí trời sinh, lúc nói chuyện với hoàng muội của mình, giọng nói lại cực kỳ dịu dàng.
“Ca múa đã coi xong, ở lại làm gì?” Hách Liên Vân Vân nhìn người đứng bên cạnh Hách Liên Chiêu Đồ - Hoàng Bất Đông lớn lên giống ông cụ non - cười nói: “Hoàng tiên sinh cảm thấy hứng thú đối với thú diện hí sao?”
Cho dù là ai nhìn thấy dáng vẻ gần đất xa trời này của Hoàng Bất Đông, đều sẽ khó mà tin rằng hắn ta vừa mới qua ba mươi tuổi.
Nghe nói năm ngoái lúc tham gia Hoàng Hà chi hội, Dư Tỷ chân quân còn cố ý nghiệm tuổi của hắn ta, có thể thấy khuôn mặt này có thể lừa người thế nào.
Hắn ta nói chuyện quả thực lộ vẻ không đủ sức, nhưng thái độ lại không tồi, thi lễ xong, mới nói: “Mục quốc là thiên hạ cường quốc, có văn minh rực rỡ và lịch sử lâu đời. Hoàng mỗ giữ lễ đi sứ, mặc dù là chuyện công, nhưng trong lòng cũng đã muốn đến thảo nguyên từ lâu, không tránh khỏi muốn xem nhiều.”
Hách Liên Vân Vân phân phó người bên cạnh: “Gọi gánh hát Uyên Hoa Linh theo, để bọn họ chuẩn bị cẩn thận, đợi lát nữa biểu diễn cho Hoàng tiên sinh.”
Thị vệ liền tuân mệnh rời đi.
Sau đó nàng ta mới tiếp tục nói với Hoàng Bất Đông: “Chưa cùng tiên sinh tâm sự, là Vân Vân chiêu đãi chưa chu toàn… Nhưng có hoàng huynh của ta tiếp khách, có lẽ cũng có thể khiến tiên sinh hài lòng. Gánh hát Uyên Hoa Linh này, chính là gánh hát tốt nhất trong Vương Đình, tiên sinh muốn xem gì, nghe gì, có thể tùy ý. Mong rằng mong muốn thiên hạ hòa bình của Mục quốc, có thể được quý quốc biết đến.”
Người chủ trì đại lễ lần này, là nàng ta Hách Liên Vân Vân. Nhưng Hoàng Bất Đông là sứ giả Tần quốc, lại cùng đi xem thú diện hí với Hách Liên Chiêu Đồ. Ý nghĩa trong chuyện này, rất sâu xa.
Nhưng những lời Hách Liên Vân Vân nói này, không chút để ý, rất phóng khoáng, tương đối thể hiện khí thế vương giả.
“Tất nhiên rồi.” Hoàng Bất Đông cười nói: “Hoàng mỗ đã nhìn thấy Chiêu Đồ điện hạ, trời sinh vương giả, nay lại thấy Vân Vân điện hạ, khí khái linh tú. Lần này tới thảo nguyên, thuận buồm xuối gió, giống như tắm trong gió xuân.”
Hách Liên Chiêu Đồ cũng không quấy rầy bọn họ giao lưu, cho đến lúc này mới cười nói: “Vậy thì Hoàng tiên sinh phải ở lại thêm mấy ngày, thảo nguyên không chỉ có mỗi gió xuân đầu.”
“Còn có xuân xa.” Vũ Văn Đạc đột nhiên tiếp lời.
Không khí nhất thời lạnh xuống.
Lời này khiến người ta lúng túng.
Hách Liên Vân Vân trừng mắt liếc y một cái, nói với Hách Liên Chiêu Đồ: “Gần đây ta bận rộn chuyện Vương Đình, vất vả lắm mới có được chút thời gian tiêu khiển. Nhưng mà hoàng huynh, sao lại từ núi Khung Lư trở lại nhanh như vậy?”
Hách Liên Chiêu Đồ cười, dùng câu nói lúc trước của Hách Liên Vân Vân để đáp lời: “Ca múa đã coi xong, ở lại làm gì?”
Hai nhóm người nói qua nói lại mấy câu, liền cười mỉm ai đi đường nấy.
Ra khỏi diễn lâu Minh Loan, Hách Liên Vân Vân không nhẹ không nặng hỏi Vũ Văn Đạc một câu: “Trong đầu không nghĩ tới gì khác?”
Vũ Văn Đạc giọng buồn bực: “Ông cụ non kia trong lời nói có gai, không phải người tốt.” Hoàng Bất Đông nói Hách Liên Chiêu Đồ là “trời sinh vương giả”, nói Hách Liên Vân Vân lại là “khí khái linh tú”. Khí khái linh tú đương nhiên là lời hay, thích hợp để hình dung tiểu thư khuê các, nhưng không thích hợp để hình dung long tự. Hắn ta chỉ thiếu điều nói Hách Liên Vân Vân nên đóng cửa thêu hoa, ở yên trong khuê phòng đợi gả, Vũ Văn Đạc tất nhiên không cam lòng.
Hách Liên Vân Vân chỉ nhẹ giọng nói: “Người ta chỉ là nhìn già thôi, chứ cũng không phải già thật… Về thôi.”