Chương 2893: Chuyện thường mà thôi (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau đó chui vào trong kiệu.
Nàng ta đương nhiên biết vì sao Hoàng Bất Đông lại có thái độ thiên vị rõ như vậy.
Nhưng mà nàng ta cũng không quan tâm.
Giống như vị mẫu thân vĩ đại kia của nàng ta, lúc đặt tên cho nàng ta đã nói, “Trong thiên hạ, mọi chuyện đều như mây bay… Cứ để hắn ta nói.”
Người nào có thể đánh giá giá trị của Hách Liên Vân Vân nàng?
Nhìn cỗ kiệu của Vân điện hạ rời đi, mặt mày Vũ Văn Đạc đều sụ xuống.
Đang ưu sầu làm thế nào đưa nhóm ca nữ kia ra ngoài, làm thế nào mới có thể khiến Khương Vọng nhận lấy. Mặc dù đau đớn, y cũng không có ý muốn Khương Vọng từ chối. Vân điện hạ đã lên tiếng muốn y đưa người, vậy thì y nhất định phải đưa được người đi mới được.
Nhưng tên Khương Vọng kia là một kẻ cuồng tu hành, so với Nhữ Thành Duệ Cai chỉ có hơn chứ không kém. Tới thảo nguyên lâu như vậy rồi, lúc vừa tới, bị y mang theo đi một chuyến đến Thiên Chi Kính, sau đó vẫn ở trong miếu Mẫn Hợp đóng cửa tu hành.
Một sứ thần ngoại giao, ra nước ngoài, đến một nước khác, vậy mà không hề ngoại giao.
So với việc này, từ chối tham gia yến tiệc, từ chối cơ hội vào miếu Thần Ân, đều không thể khiến người ta kinh ngạc.
Một người một lòng hướng đạo như vậy, phải làm thế nào mới đồng ý tiếp nhận nhóm ca nữ này chứ? Mỗi người cầm theo một bộ bí thuật sao?
Vũ Văn Đạc lo lắng trở về diễn lâu Minh Loan, đang muốn đi tìm đoàn ca múa kia của mình. Chợt thấy trong một gian phòng xa hoa, Hách Liên Chiêu Đồ đang phân phó thuộc hạ gì đó, canh ở cửa, là mấy kỵ binh Vương Trướng cấp bậc thấp. Hoàng Bất Đông không ở đó, có lẽ đã vào diễn phòng rồi.
Nghĩ đến chuyện Uyên Hoa Linh lát nữa còn phải biểu diễn cho ông cụ non kia coi, y liền tức đến mức không biết đánh vào chỗ nào.
Nếu không phải đánh không lại…
Hách Liên Chiêu Đồ cũng nhìn thấy y, còn gật đầu cười với y, mới xoay người đi vào trong diễn phòng.
Vũ Văn Đạc giữ lễ, nhinf theo hoàng tử điện hạ rời đi. Nhưng nhìn bóng lưng Hách Liên Chiêu Đồ, bỗng nhiên nhớ đến một câu miêu tả --
“Diện mạo người nọ rất đại khí, ngũ quan rõ ràng, đoan chính anh lãng. Cao bằng ngươi, lại gầy hơn ngươi một chút.”
…
“Khương huynh! Khương huynh!”
Vũ Văn Đạc cực kỳ hứng thú chạy vào miếu Mẫn Hợp, bím tóc đầy đầu bay múa.
Trong viện của sứ giả Tề quốc, hai trăm quân sĩ Thiên Phúc quân đang luyện đao – chuyện đi sứ này, sau khi đến nơi, ngoại trừ người bảo vệ thiết yếu, những người còn lại đều có thể thay phiên đi chơi, hiểu biết phong tình dị quốc. Đây đều là lệ cũ.
Khương Vọng cũng mặc kệ bọn họ, để bọn họ tự do hoạt động.
Chỉ là đường đường Võ An hầu còn luôn không ngừng khổ tu, những người đi theo đi sứ như bọn họ, cũng xấu hổ lười biếng. Tóm lại dưới sự dẫn dắt của Kiều Lâm, Thiên Phúc quân từ mỗi ngày luyện một lần, đổi thành mỗi ngày luyện ba lần…
Bọn họ nguyện ý nỗ lực, Khương Vọng cũng vui lòng chỉ điểm, thường quan sát, sau đó chỉ điểm mấy chiêu.
Ở trong địa bàn của người khác đánh đánh giết giết, chung quy cũng không tốt lắm, cho nên bọn họ luyện đao không phát ra tiếng động… không những mình không phát ra âm thanh, cũng khống chế đao kình, khiến cho chiến đao lúc chém xuống, cũng không vang lên tiếng động.
Loại đao thuật này, giết người hung ác nhất.
“Làm sao vậy, Vũ Văn huynh sao lại vội vàng như thế?” Cửa phòng Khương Vọng đúng lúc được đẩy ra. Vũ Văn Đạc thu hồi tầm mắt đang quan sát, nhìn về phía Khương Vọng, giọng hân hoan: “Ta biết người gặng hỏi thân phận của ngươi trước lúc ngươi đến Vương Đình là ai rồi!”
Khương Vọng đưa tay mời, dẫn y vào trong phòng, sau đó mới nói: “Là vị thân thích nào của ngươi sao?” “Ngươi phải đồng ý với ta một chuyện, ta mới có thể nói cho ngươi biết.” Vũ Văn Đạc thần thần bí bí nói.
Khương Vọng liếc y một cái: “Nhìn ngươi thần bí như vậy, người kia chắc chẳn không phải người của Vũ Văn gia.”
“Ha ha ha, ngươi đừng đoán nữa!” Vũ Văn Đạc nói: “Ngươi đồng ý với ta trước, ta bảo đảm không phải chuyện có hại với ngươi.”
“Người kia thân phận không tầm thường, nếu không người không cần phải kích động như thế. Người nọ đối với ngươi, đối với Nhữ Thành, đối với ta đều có hiểu biết, cho thấy có lực lượng tình báo rất lợi hại.
Người nọ hẳn không phải là kỵ binh vương trướng, nếu không ngươi sẽ không tự tin như vậy, bởi vì nếu tìm người trong kỵ binh vương trướng, chắc chắn không tìm được.
Hắn ta thuận miệng dùng ngươi làm bia đỡ đạn, ngươi còn không tức giận, cho thấy địa vị của hắn ta so với ngươi chỉ có hơn chứ không kém.”
Khương hầu gia thong thả ung dung phân tích: “Nói đến đây, Vũ Văn Đạc ngươi đã là con cháu chân huyết Vũ Văn thị, toàn bộ người trẻ tuổi Mục quốc, địa vị bằng ngươi, có được mấy người? So với ngươi chỉ hơn chứ không kém, lại còn phải có quan hệ với kỵ binh vương trướng, trong trận chiến thành Ly Nguyên, thủ ở Vương Đình cao nhất…”
Hắn cười: “Người ngày đó mà ta gặp, không phải là hoàng tử điện hạ của Mục quốc sao?”
Vũ Văn Đạc sợ ngây người.
Vẻn vẹn từ ngữ khí thần bí của y, liền có thể đoán ra nhiều như vậy?
Chuyện này đối với nhận biết của y về Võ An hầu Đại Tề cực kỳ không hợp!
Đã nói cùng nhau làm mãng phu, sao ngươi lại len lén biến thành người thông minh rồi?
Đối điện với sự trầm mặc của Vũ Văn Đạc.
Khương Vọng chỉ bưng chén trà lên nhấp nhẹ, nói: “Xem ra là ta đã đoán đúng rồi. Nói chuyện bình thường mà thôi, ngài chớ sợ.”
Phong phạm trí giả hiện rõ.
“Hầu gia!” Kiều Lâm lúc này vừa đi tới cửa, lớn tiếng khoe thành tích: “Ngựa mà hoàng tử Mục quốc tặng, thuộc hạ đã tự tay tắm rửa sạch sẽ rồi! Bây giờ ngài có muốn ra ngoài đi một vòng hay không?”