Chương 2894: Không biết lang tâm (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng trừng Kiều Lâm không hiểu chuyện một cái, phất phất tay, ý bảo hắn ta mau cút. Kiều tướng quân tích cực làm việc lại không nhận được lời khen, vô cùng ủy khuất rời đi. Hầu gia à hầu gia, vui buồn cũng quá thất thường rồi.
“Ha!” Trong phòng, Khương Vọng hơi lúng túng nhìn Vũ Văn Đạc: “Đúng dịp phải không?”
Vũ Văn Đạc ngoài cười nhưng trong không cười: “Đúng là đúng dịp… Chiêu Đồ điện hạ đến đây lúc nào?”
“Mới sáng nay, nói chuyện với ta một lúc, còn tặng ta một con ngựa.” Khương Vọng cười khan nói: “Ta đây mới biết rằng, lần trước hắn ta nói giỡn với ta.”
Vũ Văn Đạc mặt lộ vẻ đau thương: “Sao ngươi lại như vậy?”
“Như nào?”
“Ngươi ở đây xưng huynh gọi đệ với ta, đáng lẽ, đáng lẽ…”
“Ấy… khoan, khoan, đừng nói như ta làm chuyện gì khốn nạn với ngươi vậy.” Khương Vọng ngăn lại nói: “Ta là một sứ giả, có giao lưu với hoàng tử quý quốc, không phải là chuyện hợp tình hợp lý sao?”
“Vậy sao ngươi không nói với ta một tiếng?”
“… Ta cho rằng với năng lực tình báo của Vũ Văn huynh, tất không cần nhiều lời.”
“Đây không phải là vấn đề có năng lực hay không, đây là vấn đề thái độ, là vấn đề thân sơ, là vấn đề ngươi có nguyện ý thẳng thắn thành khẩn với ta hay không!”
“Lời này ta liền nghe không hiểu rồi. Ngươi và Chiêu Đồ hoàng tử có mâu thuẫn sao?”
Vũ Văn Đạc sâu kín nói: “Hầu gia, lúc ngươi tới thảo nguyên, là ta tự mình đi nghênh đón ngươi.”
Khương Vọng nói: “Lần sau ngươi đến Tề quốc, ta cũng sẽ nghênh đón ngươi.”
Vũ Văn Đạc nói: “Ta còn dẫn ngươi đi Thiên Chi Kính.”
Khương Vọng nói: “Cảm ơn ngươi.”
Vũ Văn Đạc nói: “Ta còn giúp ngươi có cơ hội đến miếu Thần Ấn.”
Khương Vọng nói: “Ta không có đi.”
“Ta và Nhữ Thành là Duệ Cai!” Vũ Văn Đạc cắn răng nói.
“Khụ.” Khương Vọng bỏ chén trà xuống: “Trước đó ngươi nói, hy vọng ta đồng ý với ngươi chuyện gì?”
Vũ Văn Đạc khó chịu một hồi, nói: “Ta muốn tặng quà cho ngươi.”
“Lễ vật gì mà trắc trở như vậy?”
“Người.”
Khương Vọng đánh giá y một lúc: “Đất phong của ta rất nhỏ, sợ rằng không có không gian cho Vũ Văn huynh phát huy…”
Vũ Văn Đạc cũng không muốn nói những thứ khác, dứt khoát kêu một tiếng: “Mang vào đi!” Không lâu sau, một đám oanh oanh yến yến quần áo hoa lệ, liền đi vào trong viện. Nhóm tướng sĩ Thiên Phúc quân đang luyện đao, đều nhìn ngây ngốc.
Tất cả có chín người, ai cũng cinh đẹp như hoa, dáng người thướt tha. Các nàng dáng người lay động, người này tiếp người kia đi vào trong phòng, chỉ một thoáng cả phòng liền tỏa hương.
Đồng loạt đứng trước người Khương Vọng, đồng loạt hành lễ, như dãy núi trập trùng, một mảnh oanh thanh: “Tham kiến hầu gia!”
Khương Vọng nhìn Vũ Văn Đạc: “Đây là?”
Vũ Văn Đạc vô cùng không nỡ nói: “Những người này chính là ta bỏ ra rất nhiều tâm huyết, mời từ Sở quốc đến, ai cũng giỏi ca múa, đậm vẻ phong tình Sở địa. Nghe nói hầu gia vẫn chưa có gia quyến, để tránh trong phủ vắng lặng, cố ý dâng tặng một ít mỹ nhân, mong rằng hầu gia đối xử tử tế.”
Nhân tình qua lại có đôi khi không thể tránh khỏi, Khương hầu gia bây giờ bổng lộc cao, trong phủ nuôi thêm mấy người cũng được.
Chỉ là, từ miếu Thần Ân đến kịch ca múa, Vũ Văn Đạc này cứ từng mục từng mục, sao lại có cảm giác Nhữ Thành ở lại Mục quốc sớm muộn gì cũng bị làm hư chứ?
Hắn hơi nhức đầu: “Ý ta là… vì sao lại đột nhiên đưa lễ vật vậy?” Vũ Văn Đạc vốn muốn giải thích rất nhiều, nhưng suy nghĩ một chút, cuối cùng chỉ nói: “Thật ra, là Vân điện hạ quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của hầu gia, mới sai ta đưa người tới.” Khương Vọng chỉ cần nghe thấy ba chữ “Vân điện hạ”, liền hiểu rõ.
Một cô gái tốt như Vân Vân, có thể có tâm tư xấu xa gì?
“Vậy sao, vậy thì.” Hắn cười tươi: “Ta đây từ chối thì bất kính rồi.” Rồi nói với những cô gái đứng trước mặt: “Hy vọng ở Tề quốc các ngươi có thể ở quen.” Chín vị mỹ nhân đương nhiên tích cực tỏ thái độ, hoặc yêu kiều hoặc giận dỗi, hoặc cười hoặc mị, khiến Vũ Văn Đạc càng nhìn lòng càng chua xót.
Khương Vọng khoát khoát tay, sai vệ binh dẫn những vị mỹ nhân này đi sắp xếp, diện tích miếu Mẫn Hợp khá lớn, hai trăm quân sĩ Thiên Phúc quân cũng có thể chứa nổi, thêm chín vị mỹ nhân, tất nhiên cũng không có vấn đề gì.
“Vân điện hạ vô cùng coi trọng hầu gia.” Những ca nữ kia vừa đi, Vũ Văn Đạc liền rũ mắt: “Khách quan mà nói, Chiêu Đồ điện hạ cũng không chân thành với hầu gia lắm, buổi sáng hắn ta vừa đưa ngựa đến, xế chiền liền cùng Hoàng Bất Đông đi xem hí rồi!”
“Vậy sao?” Khương Vọng quả nhiên có hứng thú: “Hoàng Bất Đông của Tần quốc cũng đã đến?”
Vũ Văn Đạc suýt cắn trúng lưỡi.
Trọng điểm là ở Hoàng Bất Đông sao?
Không nhịn được hỏi: “Khương huynh có hứng thú với người này sao?”
Khương Vọng thành thực nói: “Đại Tề Kế Chiêu Nam, Mục quốc Thương Minh, Tần quốc Hoàng Bất Đông, Sở quốc Dạ Lan Nhi, Kinh quốc Mộ Dung Long Thả, năm 3919 đạo lịch, bọn họ là thiên kiêu trẻ tuổi mạnh nhất. Lúc đó chuyện khiến ta cảm thấy tiếc nuối nhất, chính là lúc ở Hoàng Hà chi hội, không thấy được bọn họ ra tay, khiến cho ta không thấy được phong cảnh nơi cao. Chỉ có thử một chút với Kế Chiêu Nam, cũng chỉ như chuồn chuồn lướt nước, không thể khiến người ta tận hứng.”
Vũ Văn Đạc nghiêm nghị bắt đầu kính nể. Võ An hầu đây là có chiến ý!
Mà thứ chân chính đáng sợ chính là… Y vậy mà lại cảm thấy không có gì không đúng.
Cẩn thận nghĩ thử xem, bây giờ mới qua mấy năm?
Lúc trước đứng đầu Nội Phủ trường, hiện tại đã có tư cách đứng cùng sân khấu tranh tài với những thiên kiêu… Thần Lâm cảnh kia rồi.
Có thể không phân Nội Phủ, Ngoại Lâu, không nhìn số tuổi, không phân bối cảnh, mọi phương vị đều ở chung một chỗ để phân cao thấp!
Y từ trước đến giờ đều biết giữa y và tuyệt đỉnh thiên kiêu có khoảng cách, ở trong mắt y Nhữ Thành Duệ Cai như thần tử hoàn mỹ, lần nữa nhắc nhở y.
Nhưng chỉ có chân chính ngồi xuống xem kỹ, mới giật mình nhận ra, bản thân ngay từ đầu đã không ở cùng một thế giới với những người này rồi.
Chính mình chỉ là đến miếu Thần Ân phụng thần nhiều hơn một chút, bình thường cũng không hề lười tu luyện, chênh lệch sao lại bị kéo dài như vậy chứ?
“Hầu gia vừa mới cố ý nói thời gian, vậy thì…” Vũ Văn Đạc nói: “Năm 3919 đạo lịch đó, ai mới mà thiên kiêu trẻ tuổi mạnh nhất?”
Khương Vọng nghiêm mặt nói: “Lý Nhất vừa xuất hiện, quần tinh đều thất sắc.”
“Ngoại trừ người đó thì sao?” Vũ Văn Đạc lại hỏi.
Khương Vọng lần này vẫn chưa trả lời, chỉ nói: “Hôm nay Vũ Văn huynh tới vừa lúc, xin phiền dẫn đường, mang ta đi một nơi!”
Là gánh hát số một Vương Đình, Uyên Hoa Linh biểu diễn đương nhiên vô cùng tuyệt vời.