Chương 2895: Không biết lang tâm (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong diễn lâu Minh Loan, sứ giả Tần quốc chỉ dẫn theo mấy hộ vệ, đều cảm thấy hay.
Ngồi ở chỗ khách quý, khuôn mặt ông cụ non rã rời của Hoàng Bất Đông, ẩn trong ánh sáng không ngừng sáng tối.
Hoàng thất Đại Tần hậu nhân Tần Hoài đế Doanh Tử Ngọc, hiện tại đang ở Mục quốc, vả lại chính là dưới sự che chở của hoàng nữ Đại Mục Hách Liên Vân Vân, trà trộn trọng quan trường Mục quốc. Trong trận chiến Cảnh Mục có biểu hiện sáng chói, nhiều lần lập công, sau khi chiến tranh kết thúc lại cầm được đặc chỉ của nữ đế, trực tiếp tiến vào Ách Nhĩ Đức Di tu hành, đến nay vẫn chưa ra.
Ánh Nhĩ Đức Di của Mục quốc, cũng là sự tồn tại vĩ đại tương tự học cung Tắc Hạ của Tề quốc, cung A Phòng của Tần quốc.
Doanh Tử Ngọc lại được phép ở trong đó tu hành lâu như vậy, có ý nghĩa chính trịnh rất lớn, khiến người Tần quốc tương đối bất mãn.
Tần thiên tử hiện tại, thắng được cuộc chiến Hà Cốc, đang là lúc như mặt trời ban trưa. Đương nhiên quyền vị vững chắc, thiên hạ quy tâm, quân chính trong tầm tay, không ai có thể dao động. Mấy vị hoàng tử hoàng nữ cũng cực kỳ ưu tú, được xưng tụng là có người nối nghiệp.
Một hậu nhân của Hoài đế, tất nhiên không tạo nổi sóng gió gì.
Nhưng mà vị hậu duệ chính thống của Tần quốc này, trở thành một danh thủ của bá chủ quốc khác, Tần quốc liền không thể không đối mặt với khả năng tệ nhất.
Năm đó Tề Vũ đế phục quốc thế nào? Dưới sự ủng hộ của ai mà thắng được thời gian? Trong lịch sử chuyện như vậy còn thiếu sao?
Trên Quan Hà đài, Doanh Tử Ngọc chiến một trận thành danh, rút Thiên Tử Kiếm khiếp sợ thiên hạ. Người kia vừa đại điện Mục quốc tranh kỳ, chính thức gia nhập thể chế Mục quốc. Chuyện Trấn Ngục Tư thầm lùng bắt người kia, đã không còn hiệu quả.
Ngục trưởng thập đại tư của Trấn Ngục Tư, cho dù uy danh hiển hách, nếu như vào thảo nguyên, ngay cả chút gợn sóng cũng chẳng thể tạo nên.
Cùng là bá chủ quốc đương thời, Mục quốc ngay cả Cảnh quốc cũng dám đánh, thậm chí chủ động khai chiến, há lại sẽ để ý quốc thư Tần quốc?
Sau khi Hoàng Hà chi hội kết thúc, Tần quốc từng bí mật tiếp xúc với Mục quốc mấy lần. Nhưng đều không ngoại lệ, bên phía Mục quốc kiên quyết không chịu dùng Doanh Tử Ngọc để giao dịch, một chút ý tứ nói chuyện đều không có. Điểm mấu chốt trong đó, chính là vị Hách Liên Vân Vân điện hạ này.
Hoàng Bất Đông vốn không muốn quan tâm đến những thứ này.
Chuyện đi sứ này, phiền toái nhất, mỗi một hành động, lời nói đều bị chú ý, ngáp một cái còn sợ tổn hại quốc thể, cũng bị ngự sử tố cáo… Nếu sứ thần Tề quốc là Khương Vọng, phái Tần Chí Trăn tới không phải tốt hơn sao? Tần Chí Trăn không tiện, thì phái Cam Trường An cũng được mà.
“Tám tuổi có thể Trường An”, là thiên tài bực nào. Cho đi sứ, có thể diện biết bao.
Kết quả, những lão gia hỏa kia, không phải nói gì mà Tần Chí Trăn bại bởi Khương Vọng, Cam Trường An bại bởi Trọng Huyền Tuân, gặp lại liền thấp hơn một cái đầu, cuối cùng liền điểm danh hắn ta…
Ngươi phái đại một người đứng cùng sân khấu với người ta, liền không thấp hơn một cái đầu sao?
Hắn ta không hiểu.
Nhưng cũng chỉ có thể kiên trì lên đường.
Đối với Tần quốc, Doanh Tử Ngọc là cây kim trong thịt, hiện tại không đáng lo.
Hoặc là…
Hiện tại không đau nhức, thậm chí cũng không thể được coi là “uy hiếp”. Nhưng nếu như vẫn luôn bỏ mặc, cũng có cơ hội tạo thành mảng lớn thịt thối. Thế gian rộng lớn, đê dài vạn dặm, tất nhiên phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.
Đối với Hách Liên Chiêu Đồ mà nói, năng khiếu của Doanh Tử Ngọc, đã được thể hiện ở Quan Hà đài, trong đại chiến Cảnh Mục, lại càng tỏa sáng. Hiện nay chắc chắn là một người trẻ tuổi xuất chúng nhất bên cạnh Hách Liên Vân Vân, nói là khoái đao cũng không quá đáng.
Theo Hoàng Bất Đông, đôi bên là mối quan hệ hợp tác.
Cho nên hắn ta đương nhiên phải đứng về phía Hách Liên Chiêu Đồ rồi.
Thậm chí chuyện hắn ta ủng hộ Hách Liên Chiêu Đồ, cũng có thể dùng làm một quân cờ, thử dò xét thái độ của Hách Liên Vân Vân – đương nhiên, thái độ của vị hoàng nữ Đại Mục này đã rất rõ ràng, là một chút cơ hội xoay chuyển cũng không có.
Lúc này tới thảo nguyên, đã có hiểu biết rõ ràng về thế cục thảo nguyên, tận lực khai thác tình báo. Còn phải chu toàn với sứ giả các nước khác, đồng thời thể hiện ý chí Tần quốc, nắm chắc thái độ của các nước khác. Mỗi lời nói, hành động, cũng không thể làm mất uy nghiêm Tần quốc, càng phải nghĩ biện pháp mang Doanh Tử Ngọc về Hàm Dương…
Quan tâm đến quá nhiều chuyện, sẽ khiến người ta già nhanh hơn.
Trước khi thành Thần Lâm Hoàng Bất Đông đã có nhận thức sâu sắc đối với việc này.
Nghĩ đến những thứ này, hắn ta càng ưu sầu hơn.
Trên đài diễn xích sát hổ biệt bạch hồng hồ hí, lời ca thê lương lại lãng mạn, rất dễ khiến người nghe nhập tâm. Nghe nói vở diễn này dựa theo câu chuyện của Mục Hoàn đế, hí nói rất nhiều, nhưng hình tượng xây dựng rất khiến người ta yêu thích.
Hách Liên Chiêu Đồ nhìn sân khấu, miệng nhẹ giọng nói: “Hoàng tiên sinh vì sao lại buồn rầu? Vở diễn này không hợp ý sao?”
Hoàng Bất Đông nói: “Hí tất nhiên rất hay, chỉ là chuyện khiến ta ưu sầu rất nhiều. Ví như ta rõ ràng phong nhã hào hoa, nhưng ai thấy ta đều gọi ‘tiên sinh’.” Hách Liên Chiêu Đồ cười: “Hoàng tiên sinh thật hài hước.”
Hoàng Bất Đông thở dài một hơi: “Nhưng bản thân ta ưu sầu chẳng đáng là gì, ta là đang lo lắng đến tình hữu nghị giữa hai nước Tần Mục, tình bang giao nhiều năm giữa hai nước, mặc dù thân thiết, nhưng một khi có khoảng cách, cũng khó giải quyết. Không biết làm sao?”
“Sao lại nói như vậy?” Hách Liên Chiêu Đồ hỏi.
“Xin hỏi điện hạ.” Hoàng Bất Đông nói: “Nếu Vân Vân công chúa trú tại Hàm Dương, nhiều năm không về, điện hạ có nhớ hay không?”
“Lời nói đùa này không buồn cười chút nào.” Hách Liên Chiêu Đồ nói.
Hoàng Bất Đông nói: “Chỉ là thuận miệng so sánh, có chỗ thất lễ, vẫn xin điện hạ bao dung… Nhưng mà hậu duệ đế vương lưu lạc bên ngoài, sao có thể không khiến hoàng thất lo lắng, tông lão lo lắng? Ngô hoàng có khi nhớ tới, cũng không khỏi than thở. Ta lòng không yên, chính là ưu sầu vì quân!”
Hách Liên Chiêu Đồ không tỏ vẻ gì: “Hóa ra hậu nhân Hoài đế, cũng được coi là hậu duệ đế vương sao?”
Hoàng Bất Đông xúc động nói: “Thiên tử nước ta chính miệng thừa nhận trên Quan Hà đài, sao có thể không coi là vậy được? Nếu như Doanh Tử Ngọc về nước, hoàng trữ cũng có thể làm được. Năm xưa Hoài đế vô đức, mất đi ngai vị. Nhưng hài tử vô tội, sao có thể gánh tội? Thiên tử Đại Tần ta suy nghĩ cho vạn năm xã tắc, tất nhiên là khoan dung với huyết mạch với Hoài đế.”
Hách Liên Chiêu Đồ chỉ là mỉm cười: “Hàm Dương tốt như vậy, người này hẳn là nên trở về.”