Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2896 - Chương 2896 - Không Biết Lang Tâm (3)

Chương 2896 - Không biết lang tâm (3)
Chương 2896 - Không biết lang tâm (3)

Chương 2896: Không biết lang tâm (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Theo Hoàng Bất Đông.

Mục quốc thua trận đại chiến Mục Cảnh, đang cần nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ. Nhắc đến chuyện Doanh Tử Ngọc, quả là nước chảy thành sông. Đơn giản chỉ là ta đưa ngươi đẩy mấy vòng, bàn ra một cái giá thích hợp là được.

Dừng một chút, hắn ta lại nói: “Lần này đi sứ, ở Bá kiều có một vị lão nhân gia ngăn cản xa giá, nghiêm túc hỏi ta – ‘Mục quốc ấy mà? Là kẻ địch của Đại Tần ta sao? Cớ gì kiên quyết giam giữ hậu duệ đế vương, nhưng lại dạy người ta không về cố hương?’ Không dối gạt điện hạ, ta không biết phải đáp lại thế nào.”

“Chữ ‘giam giữ’ này, cô thật sự không biết giải thích thế nào.” Hách Liên Chiêu Đồ cau mày nói: “Giữa đôi bên không hề có gông xiềng cấm chế, qua lại tự do, thuận theo ý nguyện, tại sao lại nói là ‘giam giữ’?” Hoàng Bất Đông nói: “Điện hạ có hi vọng đại vị, thuật khống chế lòng dân tất nhiên tinh thâm, biết được dân tâm ngu muội, mê hoặc bất tri. Cần được dẫn dắt, khống chế mới có thể mênh mông cuồn cuộn! Doanh Tử Ngọc còn rất trẻ, có rất nhiều chuyện hắn ta không hiểu, ý chí tự do của hắn ta, chưa chắc đã tự do. Bởi vì hắn ta đối với thế giới này, vẫn chưa có đủ nhận thức. Hắn ta vẫn chưa có được nhận thức đúng đắn. Cần có danh sư chỉ điểm, trưởng giả dạy bảo.”

Hách Liên Chiêu Đồ nói: “Xem ra quý quốc rất có lòng tin, thay người này có được nhận thức đúng đắn.”

“Trong nhận thức đúng đắn, nhất định bao gồm hoài thuận với Mục quốc.” Hoàng Bất Đông xoay đầu lại, nhì Hách Liên Chiêu Đồ: “Nếu để người xa quê về nhà, khiến cho đế huyết vào Hàm Dương. Tần Và Mục luôn hữu hảo, chẳng lẽ không phải là chuyện vui?”

Hách Liên Chiêu Đồ cười nói: “Cô cho rằng tình nghĩa giữa Tần Mục, cũng sẽ không bị một số chuyện không quan trọng ảnh hưởng… Được rồi, hôm nay mời Hoàng tiên sinh đến, là để xem hí, mặc kệ gió núi trăng sáng, không muốn ảnh hưởng đến tâm tình xem hí của tiên sinh.”

Hoàng Bất Đông chỉ lên sân khấu nói: “Con hồ ly trong vở kịch, cũng mong được về nhà đó.”

Thấy người kia cố chấp như vậy, Hách Liên Chiêu Đồ cười, giọng nói nghiêm túc: “Người trong thiên hạ đến Mục quốc, đều là người Mục quốc. Mặc kệ lúc đầu họ là ăn xin, bình dân, công hầu, hay thậm chí là vương tôn. Hoàng tiên sinh nói quá phức tạp, nhưng vấn đề của ngươi, đối với cô, chỉ có một vấn đề - Mục quốc có thể giao anh hùng vì nước ra hay không?”

Hoàng Bất Đông trầm mặc một lúc lâu, quay đầu đi, cũng chỉ hói: “Hí rất hay.”

Nhưng nghe thấy tiếng hát trên sân khấu, đang hát…

“Lang ơi lang à, người có biết, thứ gì tạo thành bài thơ của thiếp? Không biết lang tâm có quay về, mưa rơi nhà tranh cũng muộn rồi…”

Đinh linh linh, đinh linh linh~

Tiếng lục lạc mang đến cho bầu trời tối tăm một chút "sinh", nhưng rất nhanh lại bị chôn vùi trong khói mù không thấy điểm cuối. Không có gì thay đổi nhưng thay đổi chắc chắn đã phát sinh.

Ngươi đã từng thấy qua lạc đà nơi Biên Hoang chưa?

Hoặc là nói...

Ô Đốc Na?

Trong ngôn ngữ thảo nguyên, nó đại biểu cho sự "cứng cỏi". Đương nhiên, bên trong ngôn ngữ hỗn hợp giữa thần ngữ cùng ngôn ngữ của các bộ tộc nguyên thủy trên thảo nguyên, nó phải căn cứ vào một danh từ đã được xác định trước đó, mới biểu thị "cứng cỏi".

Khi lấy nó đơn độc ra để biểu đạt, nó lại mang ý chỉ cho một danh từ đặc biệt, chính là một loại lạc đà--

Bọn chúng trầm mặc, có một đôi mắt màu nâu kiên nhẫn.

Không có lông.

Lớp da bên ngoài là màu đen, dúm dó, không nhẵn mịn, giống như loại da thuộc đã được sơ chế. Các chiến sĩ thường trú ở Biên Hoang sẽ trực tiếp mài đao trên người nó.

Bên trong bướu lạc đà cao ngất của nó, dự trữ một lượng lớn thức ăn và nước uống -- có đôi khi cũng sẽ bị chiến sĩ cùng đường mạt lộ xé ra kiếm ăn. Thức ăn nước uống chỉ là thứ yếu, trọng yếu nhất là ở trong đó có ẩn chứa sinh hồn lực.

Tu sĩ nhân loại lấy sinh hồn thạch đối kháng với sự kháng cự cùng ăn mòn có ở khắp nơi trong trong hoang mạc nhưng Ô Đốc Na thì lại không cần, bản thân nó có thể sinh ra sinh hồn lực đối kháng với hoang mạc, cái này cũng là minh chứng cho việc Ô Đốc Na thuộc về Nhân tộc mà không phải Ma tộc.

Sinh mệnh thuộc về ma tộc, sẽ không e ngại loại "khô cạn" kia. Bọn chúng vốn chính là một bộ phận của "khô cạn". Tất cả hoạt động của sinh mệnh ma vật cùng với hoàn cảnh sẽ tạo thành "khô cạn".

Chiến mã bình thường vốn không thể nào bước qua đường sinh tử, tiến vào được Biên Hoang. Mà yêu mã cường đại bước vào nơi này cũng cần lực lượng sinh hồn thạch đối kháng hoàn cảnh.

Ô Đốc Na là "ngựa thồ" thường quy nhất ở nơi này.

Ngàn vạn năm nay, bọn chúng chuyên chở Nhân tộc, lần lượt tiến quân vào nơi sâu trong Biên Hoang. Vừa là chiến xa lại vừa là thức ăn, vừa là khôi giáp lại vừa là chiến hữu.

Còn thân thiết hơn cả lão ngưu của Nhân tộc.

Nếu không phải đến lúc vạn bất đắc dĩ, không ai nỡ xuống đao với Ô Đốc Na.

Xé bướu lạc đà, đối với rất nhiều chiến sĩ mà nói, đều mang ý nghĩa đã đến thời khắc quyết tử sau cùng. Trên thảo nguyên gọi hành vi này là "dặc triệt", nó miêu tả hành vi dùng đao xé bướu lạc đà cũng đại biểu ý nghĩa là "tự sát". Nó biểu thị cho vinh quang, tự sát không vinh quang không thể dùng "dặc triệt" để diễn tả.

Vào ngày Khương Vọng bước chân vào Biên Hoang này, nghe nói vừa đổ xuống một trận mưa, trong không khí có thoang thoảng hương vị rỉ sét. Khương Vọng hoài nghi mưa ở nơi này, chính là đao.

Vũ Văn Đạc nói cho hắn biết, "cũng gần như vậy."

Khương Vọng lại hỏi, mưa ở nơi này rốt cuộc là tình hình gì.

Vũ Văn Đạc chỉ nói, chờ đến ngày mưa sẽ biết.

Sau đó Khương Vọng vẫn luôn đợi mưa.

Mấy chục con Ô Đốc Na kết thành đội ngũ, mang theo gần ngàn quốc chiến sĩ Mục quốc, bước ra khỏi làn khói mù tối tăm mờ mịt. Phía sau đội ngũ như con trường long uốn lượn là một đường phân cách mơ hồ, lan tràn trong lịch sử.

Biên Hoang là nơi Khương Vọng vẫn luôn muốn tới, không chỉ là vì nơi này là nơi Triệu Nhữ Thành đã từng liều mạng.

Mà còn vì, không chỉ Biên Hoang mà còn có Ngu Uyên, Vẫn Tiên Lâm, Vạn Yêu Chi Môn... Những nơi địa phương nguy hiểm Nhân tộc đang đối kháng, hắn đều muốn đến xem thử, đi kinh lịch, đi cảm thụ.

Lực lượng siêu phàm dũng khí siêu phàm, trách nhiệm siêu phàm.

Đây là ý nghĩ ở sâu trong nội tâm của hắn, cũng là sự nhận biết mộc mạc của người tu hành.

Cho nên vì sao, đối với người bình thường, hắn vẫn luôn dễ dàng tha thứ hơn so với tu sĩ. Không chỉ là bởi vì tu sĩ có khả năng phá hoại lớn hơn mà còn vì "Hoài kỳ lực giả đam kỳ trách" (1).

(1) Hoài kỳ lực giả đam kỳ trách: người mang sức lực thế nào thì gánh trách nhiệm thế ấy.

Bình Luận (0)
Comment