Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2897 - Chương 2897 - Người Thời Nay, Đường Thời Cổ (1)

Chương 2897 - Người thời nay, đường thời cổ (1)
Chương 2897 - Người thời nay, đường thời cổ (1)

Chương 2897: Người thời nay, đường thời cổ (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Mà nhận biết này, sớm nhất là từ Tả Quang Liệt.

Biên Hoang là tuyến đầu của Nhân tộc cùng Ma tộc, Triệu Nhữ Thành đã từng chém giết ở đây, Tả Quang Liệt cũng từng chém giết ở đây.

Hai nước Kinh Mục cũng đóng trọng binh ở đường sinh tử, bên trong năm tháng dài đằng đẵng, không ngừng khởi xướng công kích với Ma tộc.

Ở trên vùng đất này, có bao nhiêu con cháu anh hùng, bao nhiêu hào kiệt sử thi, bao nhiêu khúc bi ca khẳng khái.

Đã tới thảo nguyên, sao có thể không đến Biên Hoang?

Không nên quên lịch sử cũng không thể không nhìn tương lai.

Giờ này khắc này, Khương Vọng đứng trước đường sinh tử, vừa vặn nhìn thấy một đội Liệp Ma Giả trở về.

Một bên là cỏ xanh như biển, một bên là cát xám đầy trời.

Sinh cùng tử, nhiệt liệt cùng cô quạnh, giữa thiên địa, tách ra thành một đường ranh giới rõ ràng như thế.

Cảm giác này là thê lương như thế, mà tận cùng tại trong thê lương, sinh ra một sợi nhiệt khí cổ xưa.

Đường sinh tử này chính là giới hạn mà Nhân tộc đánh xuống cho phương thiên địa này. Là do từng đời từng đời dũng sĩ Nhân tộc dùng thiết huyết cùng cương đao khắc xuống tại thế giới tàn khốc này.

Ở đường sinh tử này là chém giết vĩnh viễn không ngừng, là máu tươi không bao giờ khô cạn.

Phía sau đường sinh tử là đất đai màu mỡ vô tận, là trăm tỉ Nhân tộc.

Mà phía trước đường sinh tử thì sao?

Đó là nơi chôn xương của vô số dũng giả, ở nơi sâu trong cát vàng vô tận kia là thông đạo nối liền với Vạn Giới Hoang Mộ, nó ở đâu? Nó có dáng vẻ như thế nào?

Khương Vọng ấn kiếm mà đứng, Càn Dương Xích Đồng cũng không nhìn thấy điểm cuối.

Vũ Văn Đạc trò chuyện về thu hoạch với đội Liệp Ma Giả vừa trở về, Khương Vọng duy trì khoảng cách thích hợp, an tĩnh nghe, dừng tư thái nghiêng người biểu thị tôn kính.

Hai nước Kinh Mục chưa từng đình chỉ việc tiến công vào nơi sâu trong hoang mạc. Một bên cần giết chết một lượng lớn Âm Ma, trữ hàng sinh hồn thạch, dự trữ tài nguyên chiến tranh để đối kháng với ma triều sau này. Một bên khác, hành động săn ma không gián đoạn này cũng có thể cắt giảm cường độ ma triều.

Nhưng mà Ma cũng không phải heo chó, có thể tùy ý giết, Liệp Ma Giả thường thường phải bỏ ra cái giá cao hơn.

Trên thảo nguyên có một vấn đề rất nổi danh---

Vì sao một bên của đường sinh tử cỏ lại xanh như thảm?

Mà đáp án mỗi người đều biết.

Bởi vì có quá nhiều người đã rải máu mình lên đó.

Cho dù là tại những năm thần quyền cực thịnh, thì trên thảo nguyên vô ngần này cũng chưa từng bị thần quang bao phủ hết.

"Thật sự không cần ta đi theo sao?" Sau khi trao đổi tình báo với đội ngũ săn Ma, Vũ Văn Đạc trở về hỏi.

Khương Vọng chỉ mỉm cười.

"Được rồi." Vũ Văn Đạc nhún nhún vai: "Ta là vướng víu."

"Đừng nói mình như vậy." Khương Vọng an ủi: "Ngươi chỉ hơi yếu một chút thôi."

Vũ Văn Đạc: ?

Khương Vọng nhìn đám khói mù màu xám nơi xa, giống như mơ hồ thấy được những cái bóng kền kền, tùy ý nói: "Đừng khiến cho bầu không khí trở nên âm trầm như vậy, rất nhiều người đều có thể tiến vào Biên Hoang, ta thì có vấn đề gì chứ?"

Vũ Văn Đạc nói: "Săn Ma là một chuyện vô cùng nguy hiểm, nhất là những người độc hành... Ta biết nói những thứ này cũng không có tác dụng gì nhưng vẫn phải nói, tránh cho sau khi Nhữ Thành duệ cai xuất quan lại tìm ta gây phiền phức."

Khương Vọng quay đầu nhìn hắn ta, cười nói: "Có cần ta viết một phong thư miễn trách nhiệm cho ngươi không, biểu thị rằng ta tiến vào Biên Hoang là hoàn toàn tự nguyện, không liên quan gì đến ngươi, mà ngươi cũng đã hết sức khuyên can rồi?"

Vũ Văn Đạc lấy giấy bút đến: "Vậy thì không còn gì tốt hơn."

Khương Vọng liền viết cho hắn ta một phong thư miễn trừ trách nhiệm, nói là tự nguyện xâm nhập Biên Hoang, không liên quan đến bất kỳ người nào.

Đây cũng không phải là đùa giỡn.

Nếu như hắn thật sự xảy ra chuyện, có một phong thư miễn trách nhiệm như thế này thì sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai nước Tề - Mục.

Mà có thể viết xuống một phong thư miễn trách nhiệm như thế này, liền đủ để chứng minh, chuyến đi này của hắn không phải là ngẫu hứng, mà là hắn hoàn toàn thanh tỉnh trong việc nhận biết sự nguy hiểm khi đối mặt với Biên Hoang.

Vũ Văn Đạc nói: "Thật ra ngươi không cần phải tới đây, sẽ không có ai trách móc ngươi cả. Lần này, ngươi phụng mệnh đi sứ, trách nhiệm cũng không ở đây. Ta biết ở ngoài biển ngươi có thanh danh rất lớn, ở Mê Giới cũng đã từng giết không ít Hải tộc."

"Xem như ta đang tu hành." Khương Vọng chỉ nói vậy.

Vũ Văn Đạc nghĩ nghĩ, lại nói: "Ở đường sinh tử này có quân đội phòng ngự nhưng không thể tự ý điều động. Nhưng ta sẽ ở đây, điều một số quân dự bị tới. Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, nhớ phải quay về ngay, ta sẽ tiến đến trợ giúp ngươi."

"Vậy thì xin đa tạ."

"Ngươi còn cần trợ giúp gì không? Vân điện hạ cho ta quyền hạn rất lớn."

"Cho ta một tấm bản đồ, một túi sinh hồn thạch, một con hắc lạc đà." Khương Vọng chỉ nói vậy: "Trước khi nghi thức kế nhiệm bắt đầu, ta sẽ trở về."

So với Ô Đốc Na, Khương Vọng càng quen gọi nó là hắc lạc đà hơn.

Dù sao ngôn ngữ thảo nguyên đối với người xuất thân từ Tây cảnh, thường trú ở Đông Vực như hắn mà nói không đủ để biểu đạt ý.

Vũ Văn Đạc tiễn biệt tiễn biệt ở đường ranh sinh tử.

Nhìn một người một lạc đà, càng đi càng xa, chậm rãi biến mất bên trong lớp sương mù xám, tựa như là một luồng sáng màu xám của nhân gian bị bóng tối dần dần thôn phệ -- cũng giống như khi mỗi lần hắn ta tiễn biệt Triệu Nhữ Thành lúc trước, khi còn trú đóng ở đường sinh tử.

Hắn ta tưởng rằng Võ An Hầu Đại Tề sẽ nói mấy lời như đại nghĩa Nhân tộc..., hắn ta cũng nguyện ý tin những lời đó, ít ra, những lời do người như Khương Vọng nói ra, sẽ không có cảm giác hư giả.

Nhưng Khương Vọng cũng không nói gì, mà chỉ bảo đây là 'tu hành'.

Vũ Văn Đạc lại cảm thấy, tu hành là chuyện càng có ý nghĩa hơn. Giết tặc cũng tốt, báo quốc cũng được, bảo vệ Nhân tộc cũng xong đều không phải chỉ cần nói to ra miệng là có thể thực hiện. Những kẻ miệng đầy nhân nghĩa đạo đức kia, động một chút là thiên hạ thương sinh, hơi một lát là bắt người ta nhìn lại mình... Nhưng bản thân bọn họ đã thực sự làm gì đó cho thế giới này chưa?

Từng bước từng bước đi lên phía trước, có được đầy đủ lực lượng, đương nhiên có đủ tư cách thực hiện lý tưởng.

Hắn ta cũng phải nỗ lực tu hành.

Cũng không thể tiếp tục đi Thần Ân Miếu nữa.

Vũ Văn Đạc nghĩ nghĩ, âm thầm sửa lại quyết tâm--

Chí ít trong vòng 5 ngày không di.

Về phần sau 5 ngày?

Sau 5 ngày chắc chắn phải về vương đình, đến lúc đó lại nói sau!

Bình Luận (0)
Comment