Chương 2914: Cung căng tên rời cung (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ầm!
Tòa diễm thành hùng vĩ này, trực tiếp rơi xuống. Trong nháy mắt phá hủy sức mạnh của kiếm thế Hoàng Lương, đánh mộng cảnh về lại hiện thế, đánh Chung Ly Viêm cả người cả kiếm từ trên trời cao rơi xuống, đánh cho con rồng khí huyết kia gào thét một trận!
Chung Ly Viêm phun ra một ngụm máu lớn, nhưng lại ung dung như phun ra một ngụm nước, chỉ rơi xuống mấy trượng, liền trở mình bay lên, như rồng bay ra khỏi vực sâu. Vẫn tràn đầy năng lượng, khí huyết dồi dào.
Thể phách cường đại của võ phu, cũng là thế mạnh lớn nhất trong lúc chiến đấu của bọn họ. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến Chung Ly Viêm nhiều lần khiêu khích Đấu Chiêu, lại vẫn có thể vui vẻ.
Ngay lúc này.
Luồng lửa kinh khủng và khí huyết thiêu đốt chung chỗ, trong không khí tràn ngập một loại mùi vị khét lẹt khó tả.
Khương Vọng trong không gian nhỏ chỉ quét ngang một kiếm!
Loại mùi vị này trong khoảnh khắc liền bành trướng vô hạn, như biển cuồn cuộn, trong nháy mắt lấp đầy khứu giác Chung Ly Viêm.
Khiến cho người có ý chí kiên cố như hắn ta, cũng có một tích tắc hoảng hốt.
Thần hồn và khí huyết của võ phu ngưng luyện thành một, hơn nữa bậc cường giả đã bước lên 21 cửu trọng thiên Võ đạo như Chung Ly Viêm, mặc dù không thể phóng linh thức ra ngoài, can thiệp hiện thực, nhưng muốn tổn thương người kia từ phương diện thần hồn, cũng không dễ. Nếu thần hồn tùy tiện xông vào Nguyên Thần hải của võ phu, sợ rằng sẽ bị máu đốt cháy.
Cho nên Khương Vọng chém ra một kiếm Lục Dục Bồ Tát, không hề bắt đầu từ Nguyên Thần hải, mà là dùng linh thức can thiệp hiện thực, dẫn dắt “khứu” trong lục dục.
Uy năng tất nhiên thua xa phương diện thần hồn, nhưng có đôi khi ứng dụng đạo thuật, lại càng hơn ở “thích hợp”.
Dùng khứu mê muội tâm trí, sau đó tiến lại gần.
Khương Vọng rút kiếm chém ngang, gió nổi mây tuôn, thất túc chi linh cùng xuất hiện, đem nguyên khí loạn lưu cuồng bạo, chém lên người Chung Ly Viêm!
Lần này Chung Ly Viêm rơi xuống không tiếp tục dừng lại, giống như một ngôi sao chổi, nặng nề rơi xuống đất, nện đến mức trận văn cường đại khắc trên gạch, cũng không chịu nổi mà nứt ra.
Dùng sống lưng chạm đất của hắn ta làm trung tâm, gạch sân có cấp bậc thủ thành, giống như cũng bị lõm xuống.
Đau đớn do da thịt bong tróc không đáng kể chút nào, nội tạng bị thương cũng chỉ là bình thường.
Thứ Chung Ly Viêm không muốn thừa nhận nhất chính là, lúc cơ thể chạm vào nền gạch, hắn ta cảm nhận được một loại áp lực.
Một loại áp lực xấp xỉ như khi đối mặt với Đấu Chiêu!
Cũng không phải nói sức mạnh của Khương Vọng có ưu thế áp đảo gì. Những… thứ thuật pháp kiếm thuật thần thông kia mặc dù rất cường đại, nhưng Chung Ly Viêm hắn không phải là người không có kiến thức, lại càng không phải là không có cách ứng đối.
Mà loại cảm giác bị quản chế khắp nơi, từng bước bị tước đoạt tiên cơ này, khiến hắn ta trong quá trình chiến đấu, tương đối cứng ngắc, vô cùng bó buộc. Không có một thân thể phách cường đại, không có tuyệt đỉnh kiếm thuật, lại chỉ có thể bị ấn đầu mà đánh.
Giống như mỗi một động tác của hắn ta, đều nằm trong dự tính của đối phương. Hoặc là nói, hắn ta vẫn luôn luẩn quẩn trong nhưng lựa chọn bất đắc dĩ này.
Giống như là một con cá lọt lưới, làm thế nào cũng không thể tránh thoát được tấm lưới vô hình này.
Rõ ràng lúc mới gặp nhau ở Sơn Hải Cảnh, hắn ta cảm thấy bản thân vẫn có thực lực cao hơn một bậc. Bản thân hiện tại, so với ngày đó đâu chỉ mạnh hơn một trăm lần? Nhưng ngược lại chẳng có chút cơ hội nào.
Kết quả như thế, sao hắn ta có thể chấp nhận?!
Ken két ken két.
Xương cốt của hắn ta từng đốt từng đốt nổ vang.
Cột sống đại long giải phóng tới đốt thứ 21, mở ra 21 trọng thiên chi lực!
Ầm~~
Có một loại âm thanh như dây cung được kéo căng, khiến không khí cũng bắt đầu ngưng lại, đó là da thịt của hắn ta, dùng một tốc độ kinh khủng, từng chút bị kéo căng.
Giống như con rối có linh kiện tinh vi, trong nháy mắt liền hoàn thành, mỗi một bộ phận cơ thể đều đang bạo phát sức mạnh.
Hư không mơ hồ rung động, nhưng lại như mãnh thú gầm lên giận dữ, chính là huyết dịch hắn ta đang tuôn trào.
Sức mạnh này bành trướng đến cực hạn, khiến cho không gian cũng bị vặn vẹo.
Khí huyết Long Đằng kia bay lên, bên ngoài dấy lên diễm quang đỏ như máu. Loại màu đỏ này không hề có chút tà ác nào, ngược lại đường hoàng trong sáng, như ánh nắng mặt trời, toát lên sự uy nghiêm.
Huyết diễm này cũng đang sôi trào trên người Chung Ly Viêm.
Vào lúc này, bọn họ giống như đã trở thành một, liên kết với nhau.
Khí huyết long kịch liệt thu nhỏ lại, rồi đột nhiên rơi xuống, hạ xuống trên thân kiếm Nam Nhạc, quấn trên đuôi kiếm. Giống như một sợi dây thừng máu hư ảo, quấn chặt bàn tay Chung Ly Viêm và chuôi kiếm, sau đó biến mất.
Giữa đất trời trong lúc đó như có âm hưởng.
Răng rắc.
Mảng gạch sau lưng Chung Ly Viêm nứt rạn như mạng nhện!
Vù!
Mọi sự uy nghiêm, hùng tráng, mãnh liệt… cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng “vù” rất nhẹ như tiếng mũi tên rời cung.
Hắn ta dùng tốc độ cao kinh người lại lần nữa nhắm vào Khương Vọng. Quán trình này nhanh đến mức mắt thường không thể thấy.
Nhưng bùm!
Thứ nghênh đón hắn ta chính là một tòa Diễm Hoa Phần Thành.
Quá chuẩn xác, quá thỏa đáng.
Mọi thứ hầu như xảy ra cùng một lúc, khiến người xem có cảm giác, chính Chung Ly Viêm đột nhiên bạo phát, sau đó cuồng vọng dùng cơ thể va chạm diễm thành.
Chung Ly Viêm đã giải phóng 21 trọng thiên chi lực, lúc này thế nhưng mạnh mẽ chặn lại diễm thành.
Trên cánh tay của ông ta nổi đầy gân xanh, Nam Nhạc kiếm cũng vang lên tiếng ù ù.
Người và diễm thành, dừng ở giữa không trung!
Trong lúc nhất thời mọi người đều phân không rõ, rốt cuộc xích diễm của Diễm Hoa Phần Thành thiêu đốt mạnh hơn hay là huyết diễm quanh người Chung Ly Viêm sôi trào hơn.
Nhưng mà Khương Vọng cũng không định phân biệt.
Bóng thanh sam đi lại trong diễm thành, giống như kiếm tiên trên trời, đi lại trong tiên giới của hắn.
Trong ánh lửa rực rỡ, trong cảnh đường phố quen thuộc, ánh kiếm của hắn vẫn bay trong bão tố.
Vào lúc này, hoàn toàn không thể nhìn rõ hắn chém ra bao nhiêu kiếm, mọi người chỉ có thể nhìn thấy đạo thuật và thần thông ào ào như nước lũ…