Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2915 - Chương 2915 - Cung Căng Tên Rời Cung (2)

Chương 2915 - Cung căng tên rời cung (2)
Chương 2915 - Cung căng tên rời cung (2)

Chương 2915 : Cung căng tên rời cung (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Màu xám trắng, là màu của Hủ Mộc.

Màu xích hồng, là Tam Muội Chân Hỏa.

Đố Hỏa, Nộ Hỏa, Tất Phương ấn.

Thần điểu một chân ngẩng đầu vỗ cánh.

Bách điểu hướng phượng, líu ríu, rồi tạo thành Bát Âm Phần Hải…

Họa Đấu ấn phát ra u quang.

Kiếm quang đã dâng lên, đột nhiên chém ra Bất Chu Phong! Dưới dòng nước lũ này, Chung Ly Viêm không ngừng rơi xuống, không ngừng rơi xuống, vung kiếm trăm lần nghìn lần, lại vẫn chỉ có thể không ngừng rơi xuống…

Ầm!

Hắn ta lại lần nữa rơi xuống đất, vả lại còn nện đúng chỗ rơi xuống lúc nãy, cả người đều lún sâu vào. Mặt gạch vốn đã nứt vỡ kia, lúc này trực tiếp hóa thành tro bụi, bay lên trong gió!

Bốn phía khán đài, trong lúc nhất thời yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Trái tim của Ô Nhan Lan Châu sắp nhảy tới cổ họng, hầu như sắp thét ra tiếng, nhưng trong không khí tĩnh lặng xung quanh, đành cắn chặt môi.

Mà lúc này nàng ta mới phát hiện, tay của mình, đã bị tỷ muội tốt nắm chặt đến mức trắng xanh.

Vù!

Trong ánh mắt phức tạp khác nhau của đám khán giả, cuối cùng chỉ có một vòng sương trắng Bất Chu Phong, vòng quanh cổ Chung Ly Viêm một vòng, sau đó liền quay về.

Khương Vọng tra kiếm vào lại vỏ, một tay ấn Họa Đấu ấn, làm dịu đi luồng nguyên khí, kiếm khí, huyết khí hỗn loạn, thậm chí cả mảnh vụn không gian, đều được xoa dịu.

Sương gió của hắn cũng tiêu tán, xích diễm cũng tiêu tán, ánh sáng Thiên Phủ cũng biến mất.

Trong lúc nhất thời trời xanh mây trắng, khắp nơi an bình, chỉ có một người áo xanh như nước, phong tư lỗi lạc đứng thắng. Giống như màn chiến đấu kịch liệt, lừng lẫy vừa nãy… đều chưa từng xảy ra.

Duy chỉ có Chung Ly Viêm đang nằm ngửa trên mặt đất, toàn thân hư thoát, lộ ra ánh mắt hoang mang kia là còn có thể thấy rõ sự kịch liệt của trận chiến vừa rồi.

Còn có thể miêu tả một chút tâm trạng của hắn ta.

Hắn ta chưa từng thật sự khinh thường thiên kiêu, cũng chưa bao giờ tự xem nhẹ mình.

Bất luận là lúc nào, bất luận có thua thảm trước mặt Đấu Chiêu thế nào, hắn ta đều chưa từng từ bỏ bản thân.

Đại Sở dựng quốc mấy ngàn năm, lịch sử nhân tộc trăm triệu năm, không biết có bao nhiêu nhân vật phong lưu.

Hắn ta tin rằng mình luôn có một chỗ đứng.

Hắn ta tin rằng mình tất nhiên có tài năng phi phàm, tất nhiên có được sứ mệnh bất phàm, tất nhiên có thể chiến thắng tất cả…

Nhưng mà đã có một Đấu Chiêu rồi, sao trên đời lại còn có thêm một Khương Vọng? Trẻ tuổi hơn Đấu Chiêu, lại mang đến cho hắn ta áp lực giống như Đấu Chiêu.

Cả trận chiến, hắn ta hầu như đều bị áp chế, không tìm ra chút cơ hội nào, cho nên không thể sinh ra chút cảm giác không cam lòng nào!

Lúc này, một cánh tay, đưa tới trước mặt hắn ta.

Tiếp đó là khuôn mặt như tiên kia của Võ An hầu Đại Tề, đang bình tĩnh nhìn hắn ta.

Không có giễu cợt, cũng không có thương hại, chỉ có vẻ bình thường như khi “thấy người đi đường bị ngã, đưa tay đỡ một chút” mà thôi.

“Tặc tử này không giống với Đấu Chiêu, Đấu Chiêu lúc này có thể sẽ đá thêm một đá…”

Chung Ly Viêm không giải thích được nghĩ.

Bộp!

Bộp!

Chợt đánh bộp một cái, đẩy cái tay trước mặt này ra. Chung Ly Viêm quay người nhảy dựng lên, nhảy ra khỏi cái hố hình người kia, tức giận nói: “Lần này nhất thời không chú ý, để ngươi chiếm tiện nghi, chờ đó cho ta, lần sau tất nhiên sẽ cho ngươi đẹp mặt!”

Nhìn tư thế nghênh ngang kia, thế nhưng lại thấy như hắn ta mới là người giành chiến thắng.

Khương Vọng hơi kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn ta.

Đương nhiên không hề kinh ngạc bởi thái độ của gia hỏa này, mà là kinh ngạc bởi tốc độ khôi phục của hắn ta…

Nếu đổi lại là hắn, thương thế như vậy, hắn cảm thấy không dưỡng thương tầm vài ngày thì sẽ không lành lại được.

Chung Ly Viêm lại chỉ phủi phủi mông, liền giống như không có chuyện gì.

Hắn không nhịn được thầm nhắc nhở chính mình – sau này nếu như chiến đấu sinh tử với tu sĩ Võ đạo, nhất định không thể cho bọn họ cơ hội hồi khí. Có thể giết thì giết, có thể tàn tật thì tàn tật, trước hết tan rã mọi khả năng phản kháng, sau đó mới nói đến chuyện khác.

Người dẫn chương trình xinh đẹp của đấu trường Thương Lang, vẫn đang đầy nhiệt tình tuyên bố kết quả.

Nhưng Khương Vọng đã xoay người, tiêu sái rời khỏi Thanh Nha đài.

Đại Sở đương nhiên địa linh nhân kiệt, thiên kiêu xuất hiện lớp lớp. Có thể nổi danh ở Sở quốc, Chung Ly Viêm tuyệt đối không tầm thường.

Nhưng đối với Võ An hầu hiện tại mà nói, thắng một Chung Ly Viêm, đã là điều chẳng đáng để kiêu ngạo.

Mái vòm khổng lồ hai bên Thanh Nha đài lại lần nữa hạ xuống, ngăn cách thân ảnh thiên kiêu đếu từ Tề quốc.

Cả tòa Thanh Nha đài, vô cùng sôi trào. Khán giả trên khán đài mặc dù không phú cũng quý, nhưng ở trên đấu trường cũng không cần giữ kẽ, có người ghé tai thì thầm, cũng có người lớn tiếng tranh luận, cũng không thiếu người đang hô to tên Khương Vọng, vẻ mặt cuồng nhiệt.

Lại càng có một số người vẫn đang truy hỏi người của đấu trường Thương Lang, lúc nào có thể sắp xếp trận quyết đấu tiếp theo của Khương Vọng.

Hoàng Xá Lợi đều không để ý tới.

Gì mà quyền quý hay không quyền quý, trong mắt Hoàng Xá Lợi nàng, đều được đối xử bình đẳng…

Chẳng qua chỉ là những khách hàng mà thôi.

Dĩ nhiên đối với khách hàng phải nhiệt tình.

Nhưng mà những khách hàng này đã trả tiền rồi…

Nàng ta nắm chặt lưu ảnh thạch trong tay, vui vẻ rạo rực rời khỏi khán đài.

Nguyên tắc của đấu trường Thương Lang chính là không cho bất cứ ai lưu ảnh…

Nhưng mà ai bảo nàng ta là một trong số những chủ nhân của nơi này chứ?

Hầu hết trong 300 vị khách quý, hầu hết đều có chút ánh mắt tinh tường, có thể bình phẩm được một số chi tiết của trận chiến này. Lúc này nhìn thấy Khương Vọng khống chế trận chiến, có thể nói là nghệ thuật…

Mà cho dù tu vi không đủ, cho dù dùng đến động sát trận văn, cũng không thể nắm chắc tiết tấu trận chiến, nhưng vẫn có thể cảm thấy sự hoa lệ của trận chiến này.

Ngay cả Hách Liên Chiêu Đồ ở trên khán đài cũng cảm thán nói: “Xem trận chiến này như đọc một quyển sách hay, hài lòng thỏa dạ, hài lòng thỏa dạ!”

Hoàng Bất Đông ngồi bên cạnh hắn ta cũng thoát khỏi trạng thái mệt mỏi buồn ngủ, hai mắt lấp lánh hữu thần nói: “Quả là một trận chiến đầy phấn khích.”

Sự thất bại của cuộc đàm phán trước đó dường như không hề ảnh hưởng đến mối quan hệ của họ.

Ở một ghế khác, Vũ Văn Đạc không khỏi líu lưỡi: “Nhìn biểu hiện hôm nay của hắn, thực lực xem ra không thua kém gì Na Lương tướng quân, đúng không?”

Hách Liên Vân Vân nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu.

Vũ Văn Đạc đương nhiên tin tưởng vào ánh mắt của công chúa, nhưng vẫn hơi kinh ngạc hỏi: “Không bằng sao?”

“Vị huynh trưởng này của ta…” Hách Liên Vân Vân khó nén ý cười nói: “Hẳn là nên so sánh với Thương Minh.”

Vũ Văn Đạc bị ảnh hưởng bởi lời tuyên bố của nàng ta: “Nói như vậy, thần và Nhữ Thành tình cảm như anh em, tam ca của Nhữ Thành, thật ra cũng là tam ca của ta…”

Trong ánh mắt không chút gợn sóng của Hách Liên Vân Vân, y liền nuốt xuống những lời còn lại.

Trận chiến đã kết thúc, những khán giả vẫn đang hưng phấn thảo luận trên khán đài, cũng dần dần tản đi.

Chỉ có Trần Toán đến từ Cảnh quốc, vẫn luôn trầm mặc ngồi trên ghế, mặt không biểu tình, năm ngón tay không ngừng chuyển động.

Qua một khoảng thời gian rất dài, rốt cuộc dừng lại.

Nhưng gì cũng không nói.

Chỉ là thở dài một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment