Chương 2916 : Mây bay đã phân tán khắp nơi (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thứ thần thông “Thiên Cơ”, được xưng là “nhất định phải một đường Thiên Cơ”.
Phải bắt lấy “bàn tay của thần” một cách chuẩn xác nhất trong vô số sự lựa chọn xảy ra trong tích tắc.
Sau khi hoa thần thông nở, lại càng có thể từng bước tối ưu. Dựa vào một môn thần thông này, Trần Toán có rất ít đối thủ cùng cảnh. Trong trận chiến Cảnh Mục cũng nhiều lần chém cường địch, lập nên uy danh, hoàn thành bước đầu tích lũy công lao và sự nghiệp.
Đương nhiên, quy tắc của trời đất là không thể thay đổi. Cho dù là thần thông “Thiên Cơ”, cũng có điểm cực hạn. Trần Toán không thể nào bắt được sự lựa chọn “chính xác nhất”.
Lựa chọn “chính xác nhất” mà tu sĩ Nội Phủ cảm thấy, so với lựa chọn “chính xác nhất” mà chân nhân đương thời cảm thấy, sao có thể giống nhau?
Thứ gọi là chân lý, ở thời đại khác nhau, hoàn cảnh khác nhau, cũng thường xuất hiện thay đổi.
Cho nên “bàn tay thần” của Thiên Cơ thần thông cũng chỉ là bắt lấy lựa chọn tốt nhất trong giới hạn.
Ví dụ như với tu vi Thần Lâm cảnh hiện tại của y, sự lựa chọn tốt nhất này, đoán chừng có thể dùng ánh mắt của tu vi Động Chân để lựa chọn.
Lấy cao địch thấp, tất nhiên mọi việc đều thuận lợi.
Mà Trần Toán sau khi quan sát trận chiến này của Khương Vọng và Chung Ly Viêm, liền tính toán 13 lần, ra kết quả là 7 thắng 6 thua. So ra thì, coi như có chút ưu thế.
Vấn đề là ở, trận chiến trên Thanh Nha đài hôm nay, dưới tình huống cả trận đều áp chế đối thủ, Khương Vọng tuyệt đối không hề thể hiện toàn bộ sức mạnh, mà y lại tính toán dựa vào thực lực tuyệt đối của chính mình.
Lúc đôi bên chân chính đối mặt chỉ sợ sẽ rất thảm thiết.
Quả thật lúc thật sự chém giết sẽ có vô số khả năng xảy ra, quẻ tình không thể hoàn toàn đúng được. Nhưng y hiểu rõ hơn một điều – Khương Vọng tuyệt đối là thiên tài chiến đấu đỉnh cấp hiện tại, trong trận chiến sinh tử thật sự thì biểu hiện sẽ chỉ tốt hơn, chứ không kém đi.
Đây là điều y tận mắt nhìn thấy, tự mình cảm nhận được.
Cho nên y thở dài.
Y không phải là một người may mắn.
Hoặc là “người biết được thiên cơ, thường không gặp may”.
Hoàng Hà Chi Hội năm 3919 theo đạo lịch, vốn nên là lúc y nổi danh lập nghiệp. Nhưng lại không thể tham gia, ngay cả cơ hội xuất hiện cũng không có. Mọi vinh quang của Cảnh quốc, đều được Thái Ngu chân nhân Lý Nhất hưởng hết.
Cùng năm đó, xảy ra trận chiến Tinh Nguyệt nguyên, thiêu kiêu Tề Cảnh cạnh tranh, vốn cũng nên là lúc y chứng minh bản thân. Nhưng mà sao Ngọc Hành đổi chủ, Khương Vọng từ trên trời xuất hiện, khiến cho Tề thiên kiêu thắng Cảnh thiên kiêu, Trần Toản cũng trở thành phông nền. Sau đó Đông thiên sư tìm đến Ngọc Hành, cảnh cáo vị Ngọc Hành tinh quân vừa mới nhậm chức kia. Nhưng chuyện đó đối với Trần Toản y lại có dụng ý gì?
Chậm một bước, bước bước đều chậm.
Cuộc chiến Cảnh Mục y thắng được một chút vinh dự, nhưng so với Khương Vọng dùng công trận trên chiến trường Tề Hạ để phong hầu, thua kém đâu chỉ một bậc. Đương nhiên chuyện này có liên quan rất lớn đến tình thế chiến trường, thứ gọi là “thời cơ cũng là vận mệnh”, nhưng người khác sẽ không nghĩ như vậy.
Người khác chỉ biết nói, Trần Toán y quả thực thua xa Khương Vọng. Lúc đó ở Tinh Nguyệt nguyên, thua không oan!
Hiện tại tới thảo nguyên, mang theo khí thế Cảnh quốc đại thắng Mục quốc, y luôn muốn chứng minh chính mình.
Nhưng lần này là thật sự đánh không lại…
Lúc này người đã đi hết.
Khán đài đấu trường rộng lớn là thế đều trống trải.
Giống như tìm kiếm thiên cơ nơi khoảng không.
Trần Toán suy nghĩ một chút, lặng lẽ lấy ra một chiếc áo choàng, khoác lên người.
Đại chiến Cảnh Mục kết thúc, hơn nữa y lại là sứ giả của bên thắng, nhận lời mời đến tham gia buổi lễ kế nhiệm lần này của thần miện tế tư, thật ra hơi lúng túng một chút.
Mặc dù các nhân vật chủ chốt của Mục quốc sẽ không có ai nhằm vào y, nhưng dân chúng Mục quốc thì lại khó đảm bảo như vậy. Nếu không cải trang một chút mà ra ngoài, bị ném cho mấy thứ như rau hư trứng thúi, thì mất hết mặt mũi.
…
…
Khương Vọng đi vào hành lang thật dài.
Thắng đẹp như vậy, tất nhiên sẽ đón nhận ánh mắt sùng bái của Kiều Lâm và những người đi theo.
Hơn nữa Kiều Lâm lại còn là một người nịnh nọt có nghề.
Sau khi Khương hầu gia nghiêm túc nghe xong, không hề nghiêm nghị phê bình hành vi nịnh nọt của Kiều tướng quân, mà đưa ra chỉ đạo mạnh như thác đổ đối với công tác hộ vệ, nhấn mạnh thái độ làm việc phải thật thực dụng và cầu thị…
Cứ thế một lúc sau, Hoàng Xá Lợi liền đi đến.
Vừa thấy Khương Vọng, Hoàng Xá Lợi liền cười, trực tiếp đưa tới một chiếc sóc hạp: “Phần của ngươi.”
Khương Vọng cũng không khách khí, nhận lấy nhìn một chút, kinh ngạc nói: “Nhiều vậy à?”
Hoàng Xá Lợi trừng to hai mắt: “Chủ yếu là thời gian quá gấp, chưa kịp có thời gian hoạt động, nếu không thì không thể nào ít như vậy.”
Đánh một trận như vậy, ngay cả da cũng chẳng trầy, liền kiếm được nhiều nguyên thạch như thế, trong lòng Khương Vọng có chút không nỡ: “Ngươi sẽ không chiếu cố ta, len lén cho ta phần nhiều chứ?”
Hoàng Xá Lợi cười ha ha: “Ngươi cứ yên tâm đi! Chuyện đầu tiên, nói trước bao nhiêu thì là bấy nhiêu, ngươi cho dù lớn lên có khá hơn gấp mười lần, cũng không thể moi của người keo kiệt như ta thêm một viên đạo nguyên thạch nào đâu.”
“Xem ra là ta vẫn đánh giá thấp mức độ giàu có của người Mục quốc.” Khương Vọng cảm khái nói: “Tốn nhiều tiền như vậy để xem người khác đánh nhau, để làm gì chứ?”
Hoàng Xá Lợi cười nói: “Ngươi là đang đánh giá thấp sự nổi tiếng hiện tại của mình. Nó mới là thứ đáng tiền!”
Khương Vọng nói: “Sự nổi tiếng này, tới như vun đất, đi như núi lở, thua một lần liền mất sạch, không đáng giá.”
“Vậy thì chưa chắc. Từ xưa đến nay, danh lợi có giá trị thế nào? Danh tức là lợi, danh tức là quyền, danh tức là khí.” Hoàng Xá Lợi nhìn Trường Tương Tư trong tay hắn: “Danh tiếng nuôi người, danh tiếng cũng nuôi công cụ. Dưỡng thành đại thế cuồn cuộn, tự nhiên mọi việc đều thuận lợi. Cũng giống như thanh danh kiếm này của ngươi, danh tiếng của nó càng lớn, linh tính lại càng chân thật, như thế có thể luôn luôn xứng với tu vi của ngươi, không đến nỗi trở thành gánh nặng. Một ngày nào đó, có thể thật sự đi vào sử sách, cũng chưa biết chừng.
Khương Vọng chỉ nói: “Danh tiếng mặc dù nuôi người, lúc cắn người cũng rất lợi hại. Nếu như có một ngày, bị đánh bại bởi binh khí có xếp hạng không bằng nó. Thì mọi thứ bởi vì nổi tiếng mà có trước đó, cũng sẽ trở thành áo cưới của người khác.
Hoàng Xá Lợi vòng tay trước ngực, chống cằm: “Không ngờ Khương Thanh Dương đại danh đỉnh đỉnh lại là một người bi quan như vậy…”