Chương 2932: Thanh thiên bạch nhật, Bắc Đẩu chiếu vương đình! (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đây là một thức mờ ảo nhất bên trong Cửu Khâu Đao Điển.
Không có một đao nào càng thích hợp hơn so với nó.
Đao này mang đến sự hợp thời, Tam Muội Chân Hỏa lại như ảo mộng, để mặc cho nó làm càn.
Một khắc trước sóng lửa ngập trời, phô thiên cái địa.
Một khắc sau, đao bổ biển lửa, gió áp cận thân Khương Vọng.
Nhưng mà lúc biển lửa tách ra, lại có kiếm khí gào thét như rồng, dòng lũ nhân đạo cuồn cuộn mà đến!
Khương Vọng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, ngay lúc Diễm Thành truy đuổi đã chôn xuống phục bút. Những "người đến người đi" bị Đấu Chiêu chém vỡ kia, đều là lương thực cho Nhân Tự Kiếm thời khăc này.
Dù cho Đấu Chiêu có lấy đao thuật tuyệt đỉnh nào ra ứng đối, dám mở biển lửa, liền phải chính diện nghênh đón biển người!
Một đường kẻ xám như rắn cỏ, nằm ngang ngàn dặm, lúc này đầu bút điểm xuống, chỉ trong khoảnh khắc đầu đuôi đã nối liền, là vẽ rồng điểm mắt.
Một phẩy, một mác, chính là Nhân Tự chống trời.
Một đôi chân, đạp biến Thiên Sơn. Một đôi tay, đánh vỡ muôn vàn khó khăn.
Mang Nhân Tự Kiếm này, Khương Vọng thông hành không ngại. Kiếm khí mãnh liệt, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên chỉ trong thoáng chốc đã xé nát tất thảy ảo mộng... Phá vỡ đao thế hỏi trung đình!
Nhưng ở trong ảo mộng đang tan rã không bờ ấy, lại có một đao hoành hành!
Lấy lưỡi đao nghênh mũi kiếm.
Đối với Nhân Tự Kiếm của Khương Vọng, Đấu Chiêu cũng đã sớm có chuẩn bị. Thậm chí y đã chắn chắn, giờ này khắc này, đây chính là một kiếm mà Khương Vọng chắc chắn phải ra.
Bởi vì đây là thế mà y đã cho, là ý mà y đã đoán, là cơ hội tốt nhất mà y chừa lại cho Nhân Tự Kiếm.
Hai tu sĩ có được tài hoa chiến đấu tuyệt đỉnh, sẽ tranh đoạt quyền chủ động như thế nào? Chung Ly Viêm nhìn mọi thứ không chớp mắt, hắn ta biết rõ, khiếm khuyết của hắn ta có lẽ ở ngay đây. Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, chỉ trong thời gian cực ngắn, Khương Vọng cùng Đấu Chiêu đã chuyển dổi công thủ không biết bao nhiêu lần, không ngừng phá chiêu, biến chiêu, thiết lập ván cục lại phá cục, bao nhiêu lần đều đưa ra lựa chọn phá vỡ không gian tưởng tượng của hắn ta!
Đây chính là trận so cờ đỉnh phong nhất trong thế hệ tu sĩ trẻ tuổi đương thời. Ngoài miệng, hắn ta có thể không thừa nhận nhưng trong lòng nhất định phải đối mặt. Chỉ có nhìn thẳng vào chênh lệch, mới có thể khiêu chiến chênh lệch.
Giờ này khắc này, đối mặt với biển người mãnh liệt, Thiên Kiêu Đao của Đấu Chiêu xoay vòng mà ra.
Cửu Khâu Đao Điển lại sửa chiêu.
Trường đao chém ngang nhân gian, đao khí chẻ trời xẻ đất, làm núi cao che lấp khe cốc, gọi nước sông tràn đầy ruộng tốt.
Gọt núi làm đại, quật thổ làm ao. Tiền nhân cắm cây, hậu nhân hóng mát. Thiên cổ công tội, ai đến bình luận?
Vương hầu tướng lĩnh đều đã chết, chỉ có núi sông là như cũ, như cũ cũng chỉ còn núi sông!
Đao này, tên là "Đắc Thất Kinh Châu".
Một đao chém ra người đến người đi.
Thế của Nhân Tự Kiếm chập chờn.
Hai chân chữ Nhân đã đứng không vững!
Nương theo đao thuật kinh khủng chứa đựng cả bách gia, từ lúc khai chiến đến bây giờ Đấu Chiêu chưa từng lặp lại chiêu thức lần nào. Đao thuật của y quá mạnh, lựa chọn của y cũng rất nhiều! Thậm chí, có thể nói, chiến đấu đến bây giờ, mỗi một thức y xuất ra đều tại thời cơ thỏa đáng nhất, mỗi mọt đao đều chém ra một cách sảng khoái dưới điều kiện cho ra kết quả tốt nhất.
Dù cho Khương Vọng biểu hiện được kinh diễm đến cỡ nào, cũng không thể nào đè y xuống.
Mà tới được giờ phút này, chiến đấu tiến triển đến thời điểm kịch liệt như vậy, một đao Đắc Thất Kinh Châu kia, đã chém ra biển người.
Vạn cổ đến nay, ai có thể thoát được khỏi hai chữ được mất?
Nhìn thấy một đao kia bổ ra biển lửa, nhìn thấy Nhân Tự Kiếm không kịp chuẩn bị, chưa thể chống đỡ khí thế... Sáu người đang quan chiến ngoài sân, đều rõ ràng Khương Vọng đã lâm vào hướng suy tàn.
Tuy rằng chút xu hướng suy tàn này còn vô cùng yếu ớt.
Nhưng ở cấp độ quyết đấu đỉnh cao này của Khương Vọng cùng Đấu Chiêu thì nó là trí mạng!
Thế cục đối chọi gay gắt bị đánh loạn.
Thế bị yếu đi một phần, cờ sập một mảnh.
Một bước yếu, từng bước sai!
Đã chém ra được dạng ưu thế này, Đấu Chiêu đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Thiên Kiêu Đao bỗng nhiên dừng lại.
Cửu Khâu Đao bỗng nhiên thu lại đao thế.
Cẩm tú hay mộng đẹp gì đó, chẳng khác nào trời đã quang mưa đã tạnh. Núi xanh, đắc thất, sơn hà vạn dặm cũng chẳng còn thấy nữa.
Giờ phút này thân thể Đấu Chiêu còn quấn theo một loại bình tĩnh của trời quang mây tạnh.
Có một loại kinh khủng sinh ra lúc này.
Cho dù là sáu người đang ngồi ở xa quan chiến, lúc này nhìn thấy thấy phong mang của Thiên Kiêu Đao cũng sinh ra ý lạnh.
Hiện thế phủ xuống, thuật sát phạt đệ nhất.
Đấu Chiêu đã bắt đầu đặt dấu chấm hết cho trận chiến này.
Một đao kia rửa sạch duyên hoa, muốn thấy Thiên Nhân Ngũ Suy!
Nhưng là trước lúc này---
Bên trong xích đồng của Khương Vọng, có mọt bước kiếm quang.
Cũng chính là thứ mà Khương Vọng ấp ủ đã lâu!
Một khắc Đấu Chiêu hạ cờ đồ long này, chính là chiến cơ mà hắn đã chọn.
Đôi tai của hắn có ánh xanh ngọc lưu động, trong hư không ẩn ẩn có tiếng phạn vang lên.
Trạng thái Thanh Vân Tiên tới tận lúc này mới mở ra!
Quan Tự Tại Nhĩ cũng cùng lúc triển khai!
Cái trước tiếp diễn trong mười chín hơi thở, cái sau lại chỉ có trong chớp mắt.
Nhưng chính trong nháy mắt này---
Tinh lâu ở chân trời theo thứ tự mà sáng lên, tinh quang mênh mông như thác nước chảy xiết, tinh lộ uốn lượn giống như thần nhân vung bút vẽ tại thiên khung, vẽ ra đêm dài hùng vũ, vẽ ra một bức Bắc Đẩu treo chiếu.
Thế là mọi người nhìn thấy.
Bên ngoài đấu trường Thương Lang, mọi người cũng nhìn thấy---
Giữa thanh thiên bạch nhật, Bắc Đẩu chiếu vương đình!
Đấu Chiêu điên cuồng biến chiêu, dùng cái này để lẩn tránh việc Khương Vọng bổ sung hiểu biết, đây đương nhiên là hành động thiên tài. Nếu không phải là dạng tuyệt thế thiên kiêu như Đấu Chiêu, mà dám dùng loại biện pháp này trước mặt Khương Vọng, chắc chắn là đang tìm đường chết. Đối mặt với Khương Vọng, ai dám không thể hiện ra mạnh nhất?
Dù là biết rõ sẽ bị hiểu biết, cũng không có khả năng dùng sát thuật không mạnh để ứng đối với Khương Vọng. Chiến đấu thế này, ngay từ đầu, Khương Vọng đã chiếm trước ưu thế về thời gian, chiến cuộc kéo càng lâu càng có lợi.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại là Đấu Chiêu.
Cho dù y sử dụng không phải là đao thuật mạnh nhất, cũng đủ để có thể tranh phong cùng Khương Vọng.
Tới một mức độ nào đó, cái này cũng có thể xem như một loại áp chế về thực lực.