Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2963 - Chương 2963 - Năm Nào Gặp Lại (2)

Chương 2963 - Năm nào gặp lại (2)
Chương 2963 - Năm nào gặp lại (2)

Chương 2963: Năm nào gặp lại (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Hôm nay hắn ta lại phát hiện một vài chi tiết.

Trong bức họa có một con phố dài, một tấm bảng hiệu bán rượu bị gió thổi tung, che mất một nửa cánh cửa sổ hướng ra đường. Tuy chỉ nửa cánh cửa sổ, nhưng cũng có thể nhìn thấy bàn đọc sách bên trong phòng, trên bàn đang đè một tờ giấ, trên giấy có chữ viết.

Nhìn kỹ có thể thấy, trên đó viết “Trẻ nhỏ thả diều, người già chống gậy, chơi đùa bước chậm, năm nào gặp lại?”

Trong bức họa con đường này dẫn thẳng đến gần cửa thành.

Trên vùng quê ngoại thành, liền vẽ một ông lão chống gậy gỗ tươi cười hiền hậu, cùng với mấy đứa bé đang chạy tới chạy lui thả diều giấy.

Hình ảnh này hắn có ấn tượng, nhưng mà trang giấy này, dòng chữ này, lại là hôm nay mới nhìn thấy. Không nên như vậy, bởi vì đây không phải hứng thú, ám thị gì đó, mà là thiếu hụt tỉ mỉ về chi tiết.

Hắn lúc ấy dựa vào bức họa này để phá án, dò xét không biết bao nhiêu lần, làm sao sẽ bỏ qua chi tiết như vậy.

Lại nhìn kỹ ông lão, phát hiện tướng mạo của người này, loáng thoáng có mấy phần giống đương kim thiên tử.

Khương Vọng liền hiểu.

Đây không phải là do hắn thiếu tỉ mỉ, mà trong khoảng thời gian này, có người khác đã khắc thêm vào.

Người nọ sửa lại bức họa này, sửa lại chỗ này một chút, khiến một ông lão bình thường, tiến vào trong bức họa.

Thiên ngôn vạn ngữ, khó có thể nói hết.

Chỉ có một câu – năm nào gặp lại?

“Đang nhìn gì đó?”

Bỗng nhiên có âm thanh hỏi.

Giọng nói mặc dù ôn hòa, lại vang vọng chín tầng trời.

Là giọng của Tề thiên tử!

Vị chí tôn Đại Tề này không biết lúc nào đã tới Đông Hoa các, chẳng phát ra chút tiếng động nào, quả thực muốn hù chết người.

Khương Vọng trong nháy mắt thức tỉnh, vội vàng xoay người hành lễ: “Tham kiến bệ hạ!”

“Miễn lễ.” Tề thiên tử chỉ phất tay, vẫn có chút hăng hái nhìn bức họa trên bức bình phong đá này, dường như chỉ quan tâm đến vấn đề mà ông ta vừa mới hỏi kia.

Tâm sự của thiên tử, ngươi biết mới tốt, hay là không biết mới tốt?

Khương Vọng căng thẳng, cao giọng nói: “Vi thần liều chết thẳng thắng can gián!”

Tề thiên tử hiển nhiên có hơi bất ngờ, dời tầm mắt, nhìn Khương Vọng: “Nói đi.”

“Hành tung của thiên tử, không thể không uy nghi.” Khương Vọng nói: “Ngài sao có thể di chuyển lặng im không chút tiếng động, chẳng cho vi thần chút động tĩnh nào như vậy?”

Hàn Lệnh ở bên yên lặng hí mắt.

Không ngờ Võ An hầu đi sứ một chuyến đến thảo nguyên quay về, lại dám “vừa ăn cướp vừa la làng” rồi.

Lại còn ăn vạ đầy lý lẽ nữa chứ.

Có câu nói nói thế nào nhỉ?

Cây ngay không sợ chết đứng?

“À… hành tung của thiên tử, không thể không uy nghi. Ái khanh nói rất có đạo lý, có thể thấy đã đọc qua sách.” Tề thiên tử dù bận vẫn ung dung: “Nhưng lúc trẫm vừa mới trở về Đông Hoa các, rõ ràng phía trước có nghi trượng, phía sau có tuyên thanh, vô cùng ồn ào đó.”

Giọng ông ta không nặng, ngược lại rất nhẹ: “Chúng ta rốt cuộc ai mới là người nói sai?”

“…”

Khương Vọng cúi đầu: “Là thần nói sai rồi, chỉ trách thần vừa mới thất thần, không nghe rõ.”

Thiên tử đang cười đưa tay chỉ chỉ hắn: “Khương Thanh Dương à… Khương Thanh Dương, lý lẽ thì nhiều mà khí thế không đủ.”

Xoay người đi về phía ghế rồng, thuận miệng nói: “Nói một chút đi, lần này đi thảo nguyên, ngươi thấy được gì, nghe được gì.”

Khương Vọng thành thành thật thật đi theo phía sau hoàng đế, đem những hiểu biết mà hắn thu được từ chuyến đi Mục quốc này, trần thuật lại một lần, không hề xen lẫn bất kỳ quan điểm nào.

Thiên tử ngồi ngay ngắn trên ghế cao, trước sau vẫn yên lặng như biển sâu, không hề phát biểu gì về chuyến đi Mục quốc.

Chỉ là sau khi Khương Vọng nói xong, đột nhiên hỏi: “Vũ An hầu lần này đến thảo nguyên dự lễ, gặp sứ giả các nước, có thể luận bàn với người nào không? Chiến quả thế nào?”

Khương Vọng lớn tiếng nói: “Thần chưa từng chiến bại!”

Thiên tử cười to: “Xem ra ái khanh rất biết chọn đối thủ.”

“Thực không dám giấu giếm, thần ai tới cũng không cự tuyệt!”

Lúc này Hàn Lệnh cũng cười.

Thiên tử lại hỏi: “Vậy thì trong số những đối thủ lần này ái khanh gặp, có thể có ai khiến ngươi khắc sâu ấn tượng?”

“Không có ai khiến thần khắc sâu ấn tượng. Thần chỉ chuyên chú với tu hành của mình, vì vinh dự của Tề quốc mà chiến đấu.” Khương Vọng tiếp tục lớn tiếng.

Hàn Lệnh đứng bên cạnh lò đốt hình thú, cho hắn một ánh nhìn không nặng không nhẹ.

Khương Vọng vội vàng bổ sung: “Chỉ là Đấu Chiêu kia của Sở quốc, vẫn có chút phiền toái.”

Tề thiên tử gật đầu: “Bỉ Ngạn Kim Kiều. Bản lĩnh giữ nhà của Đấu lão thái quân, khó có thủ đoạn xứng đôi… Hàn Lệnh, chút nữa ngươi dẫn Võ An hầu đến nội khố, giúp hắn chọn một loại bí thuật có thể chống lại bí thuật thần hồn. Tránh cho người ta nói thuật pháp Tề quốc chúng ta không bằng người, cũng khiến cho hầu gia của chúng ta, sau này có thể bớt đi chút phiền toái, lần tới có thể có danh tiếng càng lớn.”

Hàn Lệnh cúi đầu nói: “Thần nhất định tận tâm.”

Khương Vọng thầm hiểu, đây chính là “thù lao” của làn đi sứ này rồi.

Vô cùng thỏa mãn khom lưng chắp tay, quy củ hành lễ: “Thần tạ ơn bệ hạ!”

Nhưng bên này thắt lưng còn chưa dựng thẳng.

Bên tai liền nghe thấy thiên tử lại như lơ đãng hỏi: “Nghe nói lần này đi sứ, ngươi có một khoảng thời gian rất dài, không ở trong đội ngũ đi sứ?”

Chợt như đất bằng nổi sấm.

Lời này khiến trong lòng Khương Vọng chấn động mãnh liệt!

Chợt như ánh nắng ban mai ngàn dặm, chợt như lôi đình ngang trời.

Đây quả thực chính là thiên uy khó dò.

Tề thiên tử hỏi rất bình thản nhưng Võ An Hầu nghe mà kinh hãi trong lòng. Ý nghĩ đầu tiên trong lòng của hắn là - trên đường đi sứ thảo nguyên, hắn vụng trộm rời đội, đi Hữu Quốc giết cự quy đã bị bại lộ!

Nếu chỉ riêng chuyện này, hắn cũng không hối hận, nếu được làm lại một lần, hắn vẫn nguyện ý đi thử. Sinh làm người, lại vừa lúc có một phần năng lực tiêu diệt thứ dùng con người làm thức ăn, đương nhiên phải tiêu diệt.

Chuyện này chẳng khác gì việc hắn chiến đấu ở Mê Giới, Biên Hoang cả.

Nhưng vấn đề ở chỗ người mà hắn hợp tác cùng.

Đó đã từng là thành chủ hạ thành wor Hữu Quốc, cũng là Tần Quảng Vương Doãn Quan bây giờ, đồng thời còn là tội phạm truy nã của Tề quốc.

Trận chiến giúp cho Địa Ngục Vô Môn thành danh, chính là tiếp nhận đơn hàng của cựu hoàng tử Dương quốc Dương Huyền Sách, thành công ám sát Lễ bộ đại phu Triệu Tuyên ở Lâm Truy.

Hơn nữa, Khương Vọng hắn còn là người yểm hộ cho Doãn Quan vào thành. Dù rằng, nếu không có hắn yểm hộ cũng không ảnh hưởng đến lần hành động kia của Địa Ngục Vô Môn, khi đó Doãn Quan để hắn hỗ trợ càng nhiều là vì hứng thú nhất thời sau khi cứu hắn.

Nhưng hắn đã từng làm qua chuyện này, hơn nữa, tính chất của chuyện này, trong hoàn cảnh của Tề quốc quả thực là tội lỗi. Dù rằng, lúc đó, hắn vẫn chưa có lòng cảm mến gì với Tề quốc.

Bình Luận (0)
Comment