Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2966 - Chương 2966 - Mặt Trời Sáng Tỏ

Chương 2966 - Mặt trời sáng tỏ
Chương 2966 - Mặt trời sáng tỏ

Chương 2966: Mặt trời sáng tỏ

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Từ trước đến giờ, hắn rất ít khi ngẩn người như vậy.

Mãi đến hoàng hôn, Trọng Huyền Thắng lôi kéo tay nhỏ của Dịch Thập Tứ nghênh ngang vào phủ.

Đôi tiểu phu thê mới tân hôn này, gần đây đều ở phủ Bác Vọng Hầu.

Đương nhiên, mỗi ngày, trời chưa sáng Trọng Huyền Thắng đều bị người ta đúng giờ xách, trời tối mới được đưa về. Quan Quân Hầu của Đại Tề quyết tâm kiên định lạ thường...

Nhìn thấy gương mặt béo quen thuộc qua cửa sổ, Khương Vọng bỗng nhiên bật cười.

Cũng không có nguyên nhân gì khác, chỉ là đột nhiên cảm thấy, bây giờ mới giống như trở về nhà mình.

Trọng Huyền Thắng sẽ không nói, hắn ta lấy cớ mở tiệc mời khách giúp Võ An Hầu để vị huynh trưởng kia buông tha cho mình mấy canh giờ.

Vậy nên, hắn mới có thể miễn một trận bầm dập mặt mũi hôm nay, dùng dáng vẻ phong quang như vậy đến đây.

Hắn sẽ chỉ tùy tiện, thậm chí là vênh vang đắc ý nói: "A, sứ giả đại nhân nhà chúng ta cuối cùng cũng về rồi?"

Khương Vọng ho nhẹ: "Ta đè áp Chung Ly Viêm, đại chiến năm trăm hiệp với Đấu Chiêu, quét ngang Na Lương, dọa sợ Trần Toán... Những chuyện này huynh cũng biết rồi?"

Hắn thận trọng sửa sang lại vạt áo: "Nâng cao quốc uy một chút."

Trọng Huyền Thắng chỉ híp mắt: "Ta tân tân khổ khổ giữ nhà giúp huynh, một mình lo lắng việc kinh doanh. Lần này, huynh nhận công sai đi xa nhà, lễ vật của ta đâu?"

"À...!" Khương Vọng vỗ ót một cái: "Quên rồi!"

"Được rồi, ta ta lỗi cho huynh, ai bảo huynh là huynh đệ tay chân, là bằng hữu tình cảm chân thành của ta chứ?" Trọng Huyền Thắng lộ ra dáng vẻ vô cùng dễ nói chuyện, cười tủm tỉm nói: "Đúng rồi, hảo huynh đệ, ta và Thập Tứ muốn trở về ở vài ngày. Những ngày này không gặp khách lạ, nếu là có người không mời mà tới, huynh hỗ trợ đuổi đi nhé."

Khương Vọng nghi ngờ nhìn hắn ta: "Khách lạ này có phải là một vị Hầu gia?"

"Cái nhà này chứa không nổi huynh rồi!" Trọng Huyền Thắng đột nhiên nổi trận lôi đình: "Huynh có còn là huynh đệ tay chân của ta không? Huynh còn không quan tâm ta? Thành hôn nhiều ngày như vậy rồi nhưng ta chưa có một ngày tốt lành! Hầu gia nhà huynh là được nặn thành từ bùn à, không ngăn được Hầu gia khác sao?"

Khương Vọng cười mỉmd: "Ta có phải được nặn thành từ bùn không thì không biết, ngược lại ta rất thích xem một người bị xem thành bùn mà bóp."

Trọng Huyền Thắng chửi ầm lên.

Khương Vọng hoàn toàn không để ý tới, chỉ nói với Thập Tứ: "Thập Tứ, ta mang cho muội chút lễ vật, để ở trong viện của hai người, muội về xem thử xem có thích không?"

Thập Tứ không còn mặc áo giáp, thiếu đi mấy phần ngượng ngùng, nhiều hơn mấy phần dịu dàng.

Nàng nhẹ nhàng đáp được, sau đó liền buông lỏng tay Trọng Huyền Thắng, đi về viện của hai người.

Trọng Huyền Thắng vẫn chửi ầm lên ở trong viện một lúc, uy hiếp, áp bức, lợi dụng đều dùng hết một lần, khóc lóc van nài Khương Vọng cản Trọng Huyền mấy ngày. Cái gì mà sinh hoạt phu thê, thiên lý nhân luân đều nói hết ra.

Khương Vọng chỉ mỉm cười chứ không đồng ý.

Trọng Huyền Thắng có khóc lóc om sòm cũng vô dụng, đành mang dáng vẻ khó chịu bực bội vào trong thư phòng, ngồi xuống chiếc ghế đặc chế của mình, đối diện với Khương Vọng.

Tia sáng hoàng hôn từ cửa sổ chiếu vào, mang đến chút cảm xúc vụn vặt khó hiểu.

Hai người nhất thời không nói gì.

Trầm mặc một hồi.

Trọng Huyền Thắng liếc hảo hữu của mình: "Có tâm sự?"

Khương Vọng nhìn ngoài cửa sổ, nhất thời không nói gì.

Một bên mặt vừa lúc bị quang ảnh phác hoạ rõ ràng, có dáng vẻ tương đối ưu việt.

Trọng Huyền Thắng đương nhiên hiểu Khương Vọng, thấy hắn trầm mặc, cũng không hỏi thêm nữa.

Nhìn thấy trên mặt bàn có một tờ giấy tuyên đang mở, liền tiện tay lấy qua, chỉ thấy trên giấy viết ---

"Mặt trời sáng tỏ, cần làm chuyện gì, há có người không biết?"

Câu này trích từ "Kinh Lược".

Lúc này Trọng Huyền Thắng mới hiểu ra, cười nhạo nói: "Lo sợ không đâu!"

Khương Vọng thẹn quá hoá giận: "Huynh thì biết cái gì?"

Trọng Huyền Thắng thản nhiên nói: "Chưa từng nghe nói đến Đào Hoa Tiên, lang thang nhiều năm, cũng là quốc sĩ. Một khi Diễn Đạo, tức là quốc trụ?"

Khương Vọng đem mặt: "Cuối cùng ông ấy đầu hàng."

Nói xong ý thức được không đúng, liền sửa lời: "Đừng lấy Ngu Thượng khanh ra nói đùa."

"Để ta đoán xem, lần này đi sứ Mục quốc, thiên tử lại trọng thưởng cho huynh rồi?" Trọng Huyền Thắng vẫn cười như cũ: "Khiến huynh cảm thấy lương tâm bất an, cảm thấy mình nhận lấy thì ngại?"

Khương Vọng không lên tiếng.

"Đây không phải là chuyện rất bình thường sao?" Trọng Huyền Thắng vẫn cười: "Đương kim thiên tử hoặc là không thưởng, thưởng thì vô cùng. Huynh nhận lấy thì ngại, chính là hiệu quả mà lão nhân gia ông ta muốn. Huynh chính là đại trung thần được dùng để thể nghiệm và quan sát thiên tâm đấy, Võ An Hầu!"

"Nói với huynh, huynh cũng không hiểu." Khương Vọng không nhịn được nói.

"Ta không hiểu?" Trọng Huyền Thắng cười lạnh: "Lần nào đánh trận huynh chẳng liều mạng?"

"Từ khi tòng sĩ đến bây giờ, huynh có từng làm qua chuyện gì nhục quốc cách chưa?"

"Huynh đạt được những gì ở Tề quốc, huynh đã vì Tề quốc mà bỏ ra những gì?"

"Dương danh ở gần biển, khôi thủ Hoàng Hà, chém tướng đoạt cờ, ngăn chặn Họa Thủy..."

"Những gì huynh có được hôm nay, cái nào không phải do huynh phấn đấu đoạt được?"

"Ta nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được huynh đã từng làm chuyện gì có lỗi với Tề quốc... Khả năng chỉ có một chuyện, là lúc trước không tố cáo Doãn Quan, mà ngược lại còn yểm hộ hắn vào thành? Nhưng lúc đó nếu như không có huynh, Doãn Quan vẫn vào thành. Nếu như không có Doãn Quan, huynh đã chết. Một người chết, sao có thể tố cáo được?"

"Huống chi, con người của ta là tương đối không có đạo đức . Lúc ấy, ta đã từng cẩn thận suy nghĩ, có nên trở mặt tố cáo không, tống Doãn Quan vào thiên lao, chỉ là hắn không cho ta cơ hội, ta mới yên lặng theo dõi diễn biến. Ta còn là người xuất thân từ thế gia Tề quốc đấy, là người Tề lâu năm rồi! Người Tề mới như huynh so với ta, thì kẻ nào có lỗi hơn đây?"

"Huynh chính là yêu cần bản thân quá cao. Thà rằng người khác phụ mình chứ không thể phụ người khác. Quá gàn bướng! Có ngốc không hả?"

"Huynh lấy bốn chữ của Ngoại Lâu làm lồng giam, quy buộc con đường của mình, cầm tù chính bản thân mình. Đây là cách tu hành của thiên tài. Nhưng cũng không thể quá mức nghiêm khắc với chính mình, mọi thứ qua thì đừng nghĩ tới nữa. Như vậy sẽ tẩu hỏa nhập ma đấy! Tiên hiền từng nói "Ngô nhật tam tỉnh ngô thân", không phải là "Ta ngày ngày khảo vấn ta ba lần"! Trong một giây, trong lòng có ngàn vạn ý niệm, ai có thể chịu được sự khảo vấn như thế?"

"Hạ Sùng Hoa người ta là nhân vật như thế nào? Được xếp tên trong "Nịnh Thần Truyện", xếp hạng còn ở trước Dịch Nha Chỉ! Nói câu không dễ nghe, huynh cũng xứng so sánh với Hạ Sùng Hoa?"

Bình Luận (0)
Comment