Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2967 - Chương 2967 - Mặt Trời Sáng Tỏ (2)

Chương 2967 - Mặt trời sáng tỏ (2)
Chương 2967 - Mặt trời sáng tỏ (2)

Chương 2967: Mặt trời sáng tỏ (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trọng Huyền Thắng dùng cách đặt câu hỏi liên tiếp, đánh cho Khương Vọng á khẩu không trả lời được.

Câu "Mặt trời sáng tỏ" mà Khương Vọng viết kia, trích từ quyển 3 của "Kinh Lược".

Nguyên văn viết:

Có quyền thần Hạ Sùng Hoa, thường có những mưu kế ngầm, tự cho là làm việc bí ẩn.

Linh Đế chỉ nói: "Mặt trời sáng tỏ, làm chuyện gì, há có người không biết?"

Hạ Sùng Hoa xấu hổ, oán hận rút kiếm, giết Linh Đế.

Nâng thái tử lên ngôi, kiếm cắt sơn hà, tự hoạch đất phong. Thái tử lại khiển trách là quốc tặc.

Hạ Sùng Hoa lại giết thái tử.

Lại nâng hoàng trưởng nữ Thập Nghi lên làm nữ hoàng, Thập Nghi lại khiển trách.

Hạ Sùng Hoa giết Thập Nghi.

Thiên hạ căm hận.

Lúc này, huyết mạch thiên tử chỉ còn có Trường Lạc Vương đang lĩnh quân bên ngoài.

Hạ Sùng HOa triệu người vào kế vị thiên tử.

Trường Lạc Vương cạo đầu tỏ rõ ý chí, hận nói "Không tru quốc tặc, thà nghiêng tổ nghiệp, thề tuyệt hương hỏa."

Triệu tập Trung Sơn, Mộ Dung, Tào, Tướng, Chung Ngũ Tính tập hợp thành lục quân, diệt ba bộ của Hạ thị, xưng đế.

...

Sự kiên cường của hoàng tộc Đại Kinh quả thực đã khắc sâu trong xương tủy. Từ đoạn lịch sử này cũng có thể thấy được một hai.

Hoàng triều họ Đường suýt nữa thì tuyệt tự nhưng không một ai chịu cúi đầu trước Hạ Sùng Hoa một thời quyền nghiêng triều dã. Cho dù là Kinh Linh Đế vốn nổi tiếng là ngu ngốc có tiếng, cũng không thiếu huyết dũng, dù cận kề cái chết cũng không khuất phục.

Mập mạp Trọng Huyền Thắng này nghe gì liền biết đó, vừa chỉ thấy mấy chữ hắn viét, liền có thể đoán được chuyện đã xảy ra đến bảy tám phần. Quả thực là khiến người ta khó lòng giấu nổi bí mật.

Thế là Khương Vọng thở dài một tiếng: "Có thể thấy được huynh cũng là đọc qua sách."

"Thôi đi" Trọng Huyền Thắng cầm tờ giấy trên tay, nhẹ nhàng ném xuống mặt bàn: "Huynh còn ngồi đây dùng điển cố với ta, ta sợ huynh nghe không hiểu, mới nói đến Đào Hoa Tiên, nếu không tùy tiện tìm chút điển cố cũng không biết huynh phải tự lần mò đến khi nào."

Khương Vọng liếc hắn ta một chút, đứng dậy rời đi.

"A, huynh đi đâu đấy?" Trọng Huyền Thắng nhắc nhở: "Đây là thư phòng của huynh."

"Đi ra ngoài."

"Huynh vừa về lại đi đâu nữa?"

"Đi Nam Dao."

"Đi Nam Dao làm gì?"

"Tìm Liêm Tước, dẫn huynh ấy cùng đến Ly Đàm."

"A, Ly Đàm." Trọng Huyền Thắng bỗng dưng kịp phản ứng: "Vậy Trọng Huyền Tuân kia thì sao?"

"Ta nghe không hiểu."

"Hắc! Huynh có còn là người không hả!?" Trọng Huyền Thắng co cẳng đuổi theo, nhưng với thân thể mập mạp của hắn ta sao có thể đuổi được Khương Hầu gia thần nhi minh chi?

Bên này vừa bước ra thư phòng, bên kia ngay cả cái bóng cũng không thấy.

"Khốn kiếp! Vậy ngươi cũng thuận đường mà quản lý Minh Không Hàn Sơn cho ta đi!" Hắn ta lại hô to với tiểu viện trống rỗng.

...

Xe ngựa rời khỏi Lâm Truy vào đêm tối, đi về phía nam, ngang qua Xích Dương.

Khương Hầu gia ngồi trong xe ngựa, thoải mái tìm hiểu bí thuật "Triêu Thiên Khuyết" vừa mới có được.

Con người khi còn sống dù sao cũng nên có một người bằng hữu có thể điểm tỉnh ngươi vào thời khắc mấu chốt. Đối Khương Vọng mà nói, Trọng Huyền Thắng thông minh tuyệt đỉnh, gặp chuyện nào tỏ chuyện đó chính là người bằng hữu như vậy.

Hai người chỉ ngồi xuống hàn huyên một hồi, dòng suy nghĩ của hắn liền bình tĩnh trở lại, tạm thời thoát khỏi bối rối.

Đương nhiên, cái này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn quả quyết bứt ra rời phủ.

Hắn quá hiểu Trọng Huyền Thắng. Nếu hắn còn ở Lâm Truy, tên mập này có thể đến làm phiền hắn mỗi ngày, chẳng thèm kiêng kỵ tiết khí. Nhưng hắn sao có thể nhẫn tâm phá hư cơ hội ở chung của hai huynh đệ Trọng Huyền thị chứ?

Hôm nay đã gặp được Trọng Huyền Thắng, Thập Tứ, trò chuyện với bọn họ, lại để cho Trọng Huyền Thắng hỗ trợ thư giải tâm tình nhưng không cho mập mạp này cơ hội đùa nghịch tâm cơ... Nắm bắt thời cơ vừa đúng, khiến Khương Vọng có chút tự đắc.

Lúc này nghiên cứu công pháp cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Áp lực từ Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối, áp lực từ Vô Sinh Giáo, đối với thân phận hiện nay của hắn mà nói... Nhất thời đều cần phải gác lại. Hắn tạm thời không muốn nghĩ quá nhiều, chỉ chú tâm vào trong tu hành.

Đúng lúc này, sự kêu gọi đến từ Thần Ấn Pháp xuất hiện.

Đương nhiên không phải là Chân Ma Tống Uyển Khê. Trên thực tế, kể từ khi biết thân phận thực sự của Ma tộc áo đen kia, Khương Vọng liền không trông mong gì với việc tìm về Tống Uyển Khê nữa.

Ngoại trừ Tống Uyển Khê ra, kết nối Thần Ấn Pháp chỉ có Độc Cô Tiểu.

Độc Cô Tiểu vô cùng hiểu chuyện, nếu không phải chuyện quan trọng, tuyệt sẽ không tuỳ tiện quấy rầy.

Khương Vọng bình tĩnh lại tâm thần, lập tức trả lời nàng ta.

"Lão gia." Độc Cô Tiểu tóm tắt: "Nữ tử Trương Thúy Hoa ở quận Bão Long mà ngài bảo ta chú ý kia xảy ra chuyện."

Lúc trước, sau khi trở về từ Mê Giới, Khương Vọng cố ý cải trang đi một chuyến đến trấn Ngõa Diêu, thăm hỏi vợ con Chử Mật.

Lúc đó Trương Thúy Hoa không muốn để nhi tử tiến vào thế giới nguy hiểm, nói chờ con trẻ trưởng thành sẽ tự quyết định. Khương Vọng cũng tôn trọng ý nguyện của nàng ta, đồng ý vĩnh viễn giữ lại cơ hội cho Chử Yêu, để lại một bao bạc xong liền rời đi.

Nhưng kỳ thật cũng âm thầm an bài người, lặng lẽ chú ý sinh hoạt của hai mẹ con Trương Thúy Hoa, tránh cho bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không kịp báo tin nhờ mình giúp đỡ.

Nhoáng một cái đã là mấy năm trôi qua.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Khương Vọng vừa thông qua Thần Ấn Pháp hỏi thăm, vừa chui ra khỏi xe ngựa, nói với mã phu: "Ngươi tự đến thành Nam Dao, tìm gia chủ Liêm thị, bảo hắn đến Lâm Truy chờ ta, hắn sẽ tự biết phải làm gì."

Mã phu cung kính đáp ứng.

Hắn đã bạt không mà lên, bay thẳng đến quận Bão Long.

"Nàng ta và người trong nhà trở mặt, bị đuổi ra khỏi nhà, còn dính tới kiện cáo. Hiện tại tự thuê một nơi bên ngoài để ở nhưng mỗi ngày đều có người đến gây sự. Tình huống cụ thể ta đã sai người điều tra, ngài từng nói không nên tùy tiện quấy rầy cuộc sống của bọn họ, cho nên trước khi nhận được chỉ thị của ngài, người mà ta an bài cũng không biết nên xử lý như thế nào."

Độc Cô Tiểu chỉ dùng dăm ba câu đã nói rõ mọi chuyện, sau đó liền yên lặng.

Không phải nàng ta không muốn nói nhiều với Khương Vọng thêm vài câu.

Mà là theo địa vị ngày càng tăng lên của Khương Vọng, càng ngày nàng ta càng không dám lãng phí thời gian của hắn.

Nàng ta rất sợ Khương Vọng cảm thấy nàng ta phiền, ném bỏ một kẻ tầm thường như nàng ta.

Bình Luận (0)
Comment