Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2978 - Chương 2978 - Thả Câu Không Sơn (3)

Chương 2978 - Thả câu Không Sơn (3)
Chương 2978 - Thả câu Không Sơn (3)

Chương 2978: Thả câu Không Sơn (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

"Lão Sơn" Cũng không phải là tính từ hình dung núi mà là tên của ngọn núi này. Nó nằm ở phía tây thành Quý Ấp, ít có người lui tới.

Tề Thiên tử ban đất phong ở Ly Đàm cho Võ An Hầu, dĩ nhiên không phải chỉ là ban cho hắn một cái đầm cổ để câu cá chơi.

Đất phong của Khương Vọng bao gồm cả tòa Lão Sơn này, cũng bao gồm chín thị trấn ở gần ngọn núi.

Nhìn trong hộ tịch thì chín thị trấn cộng lại, tổng cộng có gần ba mươi vạn người, hoàn toàn có thể tạo nên một thành độc lập. Đương nhiên, bởi vì những thị trấn này đều mọc theo quanh Lão Sơn nên hoang vắng, ít có người, việc hợp thành cũng không thiết thực.

Độc Cô Tiểu tiếp nhận việc quản lý nơi đây, sự vụ phải xử lý đương nhiên phức tạp hơn ở trấn Thanh Dương rất nhiều. Tương ứng, quyền hành trong tay cũng bành trướng hơn - đáng nhắc tới chính là, chức vụ Đình trưởng trấn Thanh Dương, Độc Cô Tiểu chuyển cho một tu sĩ Chu Thiên Cảnh đến nương tựa sau này. Hắn ta là người cần cù chăm chỉ, làm việc nhanh nhẹn, trước đó đã trở thành nhân vật số hai ở trấn Thanh Dương. Còn Trương Hải lập chí luyện thần đan kia vẫn giữ chức vụ cung phụng, đúng giờ điểm đanh, ngồi ăn chờ chết.

Phủ Võ An Hầu được xây dựng dưới chân núi Lão Sơn, tấm biển treo ngoài cửa khắc đầy đủ là "Võ An Hầu Lão Sơn biệt uyển".

Tề Thiên tử đặc biệt lệnh cho đại tượng đến đất Hạ đốc tạo, tỉ mỉ xây nên. Hao tổn của cải không tính là ít, thiết kế cũng rất đặc biệt, vậy nên nhìn từ bên ngoài, tòa biệt uyển này trông vô cùng khí phái.

Trong phủ có nuôi vài hạ nhân, cũng là được chuyển tới, tạm thời do phủ tổng đốc Nam Hạ chi tiền.

Lúc này Khương Vọng tới, mang Độc Cô Tiểu đến quản lý đất phong, tất nhiên là phải cho bọn họ nhận mặt, sau đó do chính mình bỏ tiền. Có điều đây đều là chuyện mà Độc Cô Tiểu cần quan tâm.

Chờ Khương Vọng trở về từ thành Quý Ấp, Độc Cô Tiểu đã chỉ huy người làm thu thập trong ngoài sạch sẽ.

Nàng vốn là người có kinh nghiệm, có lòng dạ, thêm vào đó lại có mấy năm kinh doanh ở trấn Thanh Dương, vậy nên đã sớm rèn luyện được một thân bản lĩnh, tuy mới đến nhưng mọi chuyện đều xử lý đâu vào đó, cũng không có chuyện có nô bộc không biết gì, hay không thuận theo, làm chuyện ngu xuẩn.

"Chử Yêu đâu?" Khương Vọng vừa vào cửa, mới đi được mấy bước liền hỏi.

"Cùng Liêm đại nhân tiến vào Lão Sơn rồi, nói là muốn đến Ly Đàm nhìn xem." Độc Cô Tiểu hồi đáp.

Khương Vọng kinh ngạc nói: "Không phải nó rất sợ Liêm Tước sao, sao còn đi theo?"

Độc Cô Tiểu cười trộm: "Liêm đại nhân vừa gọi, Chử Yêu liền đi theo. Ta nhìn thấy có lẽ là không dám không đi rồi."

Khương Vọng cũng cười, tiện tay đưa danh sách cho Độc Cô Tiểu: "Tô tổng đốc một hai phải tìm việc cho ta làm, bảo ta làm chủ quản quan khảo ở Nam Cương, rất nhọc lòng. Nơi này là danh sách giám khảo, ngươi mau chóng điều tra thử xem, chọn mấy người đáng tin ra."

Việc này nói đến thì nhẹ nhàng nhưng cũng không phải là việc đơn giản, hơn nữa bọn họ cũng chỉ vừa mới đến, vậy nên việc điều tra cũng càng thêm khó khăn.

Độc Cô Tiểu lại vô cùng rất vui vẻ tiếp nhận: "Thuộc hạ đi làm ngay."

Còn có việc gì có thể chứng minh ý nghĩa sự tồn tại của mình hơn là hoàn thành nhiệm vụ lão gia giao cho chứ?

Khương Vọng lại nói tiếp: "Tiện thể sưu tập vài truyền thuyết dân gian được lưu truyền trong mấy thị trấn chúng ta quản lý rồi tập hợp cho ta luôn, việc này không vội, trước tiên cứ xử lý việc liên quan đến giám khảo đã."

"Thuộc hạ biết." Độc Cô Tiểu dùng sức gật đầu.

Vòng quanh Lão Sơn Ly Đàm tổng cộng có chín thị trấn, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến Trường Hà cửu trấn, không biết trong này có tồn tại bí ẩn gì không.

Có điều toàn bộ Ly Đàm đều là đất phong của hắn, cũng không cần phải nóng vội nhất thời.

Sau khi giao mấy sự vụ rườm rà cho Độc Cô Tiểu xong, Khương lão gia lại chắp tay sau lưng đi thị sát dinh thự tại Nam Hạ của mình. Lúc đầu, hắn còn định sửa một chút bố trí nhưng trước đó Độc Cô Tiểu đã bài trí theo sở thích của hắn, thực sự tìm không ra vấn đề. Cuối cùng, đành cưỡng ép để người ta khiêng vạc hoa sen từ tiền viện đem đến hậu viện mới coi như thôi.

Sau đó, hắn liền thoải mái nhàn nhã, mang theo một cái cần câu đi về phía Lão Sơn.

Nghĩ đến câu đối khí phách "Tá câu vi nguyệt" trước cửa Điếu Hải Lâu kia.

Hôm nay, Khương lão gia đến tuần cũng không ngại thả câu không sơn!

Lúc trước, Khương Vọng không có thói quen câu cá. Câu cá là thú vui giết thời gian nhưng thời gian của hắn chỉ ngại không đủ dùng, nào có dư thừa để tiêu khiển. Nhưng sau khi vào Sơn Hải Cảnh, thấy phong thái thả câu sơn hải của Vương Trường Cát, hắn cũng liền động tâm tư, đôi lúc cũng sẽ xách cần câu ra ngoài, một bên tu hành, một bên chờ cá.

Thường là tu đến quên mình, cá cũng ăn hết mồi, mang cần không đi, mang cần không về chỉ cầu tự tại.

Lão Sơn lấy "lão" làm tên không biết già ở chỗ nào.

Núi cũng không cao, cũng không có gì đặc biệt, duy chỉ có diện tích là khá rộng lớn. Vây quanh núi có thể hội tụ nên được rất nhiều thị trấn, nói rõ ngọn núi này tương đối an ổn.

Thứ Khương Vọng thấy là bích sắc xanh tươi, sinh cơ bừng bừng, tiếng chim hót vang vọng, càng lộ vẻ sâm u của núi rừng.

Lão Sơn được tự nhiên chia làm hai tầng, tầng ngoài là nơi cư dân ở các trấn xung quanh lên núi kiếm ăn, không thiếu bóng dáng của cáo, thỏ, hoãng, hưu. Tầng bên trong thì gần như không có vết chân, cũng không có dấu vết của thú rừng.

Ly Đàm ẩn sâu bên trong núi, rất khó tìm. Nó không chỉ được địa hình che chắn mà còn có thiên nhiên hình thành mê trận che giấu. Năm dài tháng rộng, rất nhiều người đã điều chỉnh vết tích của nó. Có điều, lần điều chỉnh gần nhất cũng phải kể từ 40 năm trước.

Bên trong "Đại Hạ Phương Chí" chỉ dùng một chữ "Ẩn" để khái quát.

Người bình thường nếu không biết gì mà đã vào núi tìm Ly Đàm chắc chắn sẽ không có thu hoạch.

Sau trận quyết chiến ở thành Đồng Ương, dưới áp lực từ quân tiên phong Đại Tề toàn đất Hạ đều hàng. Toàn bộ Hạ đình đều gần như được phủ Tổng đốc Nam Hạ tiếp nhận. Khương Vọng được ban đất phong, cũng danh chính ngôn thuận nắm giữ quyền hành ở núi này. "Lão Sơn Hình Đồ" cùng với "Ly Đàm Trận Giải" cũng được đưa vào Hầu phủ, lúc ra cửa Liêm Tước cũng có mang theo.

Mặc dù trên tay Khương Vọng không có hai thứ này nhưng tu sĩ Thần Lâm đương nhiên có khác biệt.

Bình Luận (0)
Comment