Chương 2979: Ta muốn dùng cây này làm trụ cột
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Giờ phút này hắn chậm rãi đi tới, linh thức đã trải rộng ra, lục soát núi rừng, chẳng mấy chốc liền phát hiện một nơi khác biệt bên trong Lão Sơn.
Hắn trực tiếp đi đến nơi mục tiêu, mê trận đã bị Liêm Tước mở ra, tuy còn có thể che lấp tầm mắt phàm nhân nhưng không ngăn được Càn Dương Xích Đồng.
Chỉ thấy cả núi tạo thành một vòng đồng bộ, lôi vân ở tầng thấp ẩn hiện, điện xà lấp lóe, thỉnh thoảng có điện quang rơi xuống mặt nước, tạo nên từng gợn sóng dập dìu.
Thung lũng của ngọn núi này như một cái chén trà, lôi vân giống như là một cái nắp trà, mà Ly Đàm tựa như ly trà kia.
Đầm nước trông vô cùng thanh tịnh nhưng dưới đáy âm u thăm thẳm, không nhìn thấy tận cùng. Ngẫu nhiên có lôi xà tiến vào nước chơi đùa nhưng cũng không tạo thành biến hóa gì quá lớn.
Nó rất bình tĩnh.
Tự có một loại sức mạnh cổ chưa chưa chuyển dời.
Nếu như truyền thuyết là thật, đầm này do huyết lệ của Ly Vẫn biến thành, vậy thì lịch sử của nó phải ngược dòng về tận thời đại Trung Cổ, quả thực là vô cùng cổ xưa. Có lẽ cái tên Lão Sơn cũng từ đó mà đến?
Liêm Tước đang bày một cái lò bên miệng đầm, đun một nồi nước lớn, đang nấu gì đó. Tinh tế mà xem, trong nồi chỉ có nước trong không gợn sóng chứ không có gì khác.
Chỉ đơn thuần là đun nước thôi ư?
Chử Yêu dùng hai tay cầm quạt hương bồ, ra sức quạt vào trong lò.
Lửa trong lò thiêu đốt rất mãnh liệt nhưng nước trong nồi lại không có chút phản ứng nào.
Có một chuyện tương đối lúng túng là... Bên trong Ly Đàm không có cá.
Khương Vọng đã từng đọc qua "Đại Hạ Phương Chí" nhất là phần ghi chép về Ly Đàm kia.
Nhưng lúc hắn tiện tay cầm cần câu lên núi, lại hoàn toàn không nhớ những thứ này.
"Đại Hạ Phương Chí" có viết: Nơi này sâu không thấy đáy, đầm nước cực lạnh, chạm vào liền đông cứng. Chín trăm trượng là giới hạn của Thần Lâm, tuy có thần uy nhưng không thể lặn xuống nữa.
Ly Đàm này bên ngoài có mê trận, bên trên có lôi vân, thỉnh thoảng có điện xà du tẩu trên mặt nước. Đầm nước lại cực hàn, dưới chín trăm trượng đến cả tu sĩ Thần Lâm cũng không thể xâm nhập. Phải là loại cá gì mới có thể sống được ở nơi này?
Nếu thật có loài cá có thể sống được ở nơi này, sao có thể bị một cái cần câu phổ thông này của hắn kéo lên?
Chuyện càng lúng túng hơn là, Chử Yêu đã thấy cần câu trong tay hắn.
Nhìn thấy Khương Vọng, trên mặt Chử Yêu tràn đầy vui sướng nhưng cũng không dám bỏ công việc trong tay xuống, vừa quạt lửa, vừa gọi: "Sư phụ!"
Đôi mắt dài nhỏ nhìn thoáng qua bên cạnh: "Người đến câu cá sao?"
Khương Vọng dứt khoát không giấu nữa, chỉ gật đầu "ừ" một tiếng, đi dọc theo đường nhỏ thong thả bước xuống, khí chất tiêu sái, tay áo bồng bềnh.
Chử Yêu nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Ly Đàm nửa ngày, mới quay đầu lại, khó hiểu hỏi: "Thế nhưng nơi này không có cá mà?"
Khương Vọng nở nụ cười sâu xa, nói với Liêm Tước trước: "Ngươi đang nấu cái gì đấy?"
Liêm Tước chẳng buồn nháy mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào nồi sắt, dùng một cái muôi trúc múc rượu, thỉnh thoảng múc một chút nước ra, phân loại cất vào trong ống trúc. Tiếp đó, lại dùng cái muôi gỗ, một cái ống gỗ làm điều tương tự, miệng tùy ý trả lời: "Nước quá lạnh, phải nấu một chút mới dễ phán đoán chất lượng."
Khương Vọng cười nhạo nói: "Nấu hay không không phải cũng như vậy sao?"
Liêm Tước lơ đễnh: "Biểu hiện ở mỗi một giai đoạn của nó sẽ nói cho ta chuyện xưa của nó. Nếu như ngươi không hiểu nó thì không thể nào sử dụng nó một cách chính xác được."
Đại Yên Liêm thị từng trấn giữ Trường Lạc địa quật nhiều năm, khiến Họa Thủy không thể vào nhân gian, là danh môn hiển hách một thời.
Nhìn từ dư đồ thì Trường Lạc Địa Quật cách Lão Sơn này còn rất xa nhưng xa là vì cửa vào của nó nằm ở phủ Trường Lạc, còn nếu bỏ đi sự ảnh hưởng của trận pháp thì bản thân Trường Lạc Địa Quật cách Ly Đàm này không xa, giữa hai bên còn tồn tại một loại quan hệ nào đó. Điểm này, khi Khương Vọng trấn áp Họa Thủy mới biết được.
Sở dĩ mang Liêm Tước đến Ly Đàm cũng là vì để vị tộc trưởng đương thời của Liêm thị này nhìn thử xem có thể tìm về vinh quang ngày cũ không.
Nhưng Liêm Tước bây giờ giống như chỉ hứng thú với việc nấu nước.
Khương Vọng nhìn thoáng qua cái lò kia, ung dung đi lên phía trước, vừa cởi dây câu vừa nói với Chử Yêu: "Thả câu để làm gì?"
Chử Yêu đảo tròng mắt: "Để câu cá nha!"
"Cá như thế nào?" Khương Vọng lại hỏi.
"Thịt trắng! Có gai, ăn ngon." Chử Yêu nói xong, lại bổ sung: "Cũng có hoặc không có gai."
Khương Vọng lắc đầu: "Đó là cá con."
"Cá lớn cũng như vậy mà." Chử Yêu không hiểu.
Khương Vọng nở nụ cười nhẹ như mây gió: "Con nói lớn nhỏ là đang nói về kích thước. Còn cá lớn mà ta nói không phải là cá lớn con nghĩ." Khuôn mặt nhỏ của Chử Yêu nhăn thành một nắm: "Nghe thật mơ hồ."
"Mơ hồ là đúng rồi." Liêm Tước đột nhiên nói.
Khương Vọng vội trừng mắt liếc hắn ta một cái: "Ta đang dạy đồ đệ, đừng ngắt lời."
Liêm Tước nói: "Ta thấy đứa nhỏ này rất cơ trí, để ngươi dạy sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ. Không bằng qua học hỏi ta."
Chử Yêu căng thẳng: "Con không muốn trở thành một đứa bé rèn sắt đâu! Sư phụ con tiêu sái tới cỡ nào chứ!"
Việc liên quan đến tương lai nên cậu nhóc cũng không còn bận tâm đến việc sợ hãi người đàn ông xấu xí này. Hơn nữa, có sư phụ ở bên cạnh, cậu còn có thể bị người ta ăn hay sao? Tuy vậy, miệng thì có mạnh hơn nhưng tay vẫn chưa dám ngừng động tác quạt lửa.
Khương Vọng cười ha ha.
Liêm Tước nhún nhún vai.
Chử Yêu lại nhanh trí cười theo: "Sư phụ, người nói cho con nghe thử, cá lớn mà người nói là cá lớn gì vậy?"
Khương Vọng bày ra dáng vẻ thong dong, chậm rãi nói: "Đại ngư giả, lơ lửng giữa thiên địa. Bên trên vọt mây xanh, dưới lặn xuống u tuyền, phun mây nuốt mưa, lượn lờ nơi trường hà. Bay tất có thế, đi tất có âm thanh. Chợt như tiên phong, chợt thành đạo cốt, chợt thấy tại vạn chúng, chợt hiển tại vạn năm. Vi sư thả câu là vì cá này."
Chử Yêu nghe xong như lọt vào xương mù, đáng thương cho cậu nhóc đọc sách vốn cũng không giỏi, lời này tuy mỗi chữ đều biết nhưng khi chúng đứng chung cậu lại chẳng hiểu cái gì.
Đôi mắt nhỏ mê mang nhìn sư phụ.
"Này, nhóc con! Ngươi có biết ta đang làm gì không?" Liêm Tước không chịu cô đơn lên tiếng hỏi.