Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2983 - Chương 2983 - Lương Thì Đệ Nhất (1)

Chương 2983 - Lương thì đệ nhất (1)
Chương 2983 - Lương thì đệ nhất (1)

Chương 2983: Lương thì đệ nhất (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Có một số việc càng giải thích lại càng không rõ, Khương Vọng dứt khoát không giải thích nữa. Chỉ là cố ý chuẩn bị một phần lễ vật, sai người đưa đến nơi trú quân của Đông Tịch quân ở phủ Trường Lạc.

Bất kể Sư Minh Trình nghĩ như thế nào, thái độ của hắn đã tỏ rõ. Nếu không phải sợ không có chỗ xoay chuyển, hắn thậm chí còn muốn tự mình đến cửa bái phỏng.

Chỉ cầu những vị tổng đốc, quân đốc này, đừng có tùy tiện lôi hắn vào trong phiền toái.

Sau khi Tiết Nhữ Thạch rời đi, hôm sau Cố Vĩnh cũng tới cửa bái phỏng.

Hắn ta có tu vi Ngoại Lâu cảnh, sau khi chiến trường Mân Tây kết thúc, lựa chọn đầu hàng. Đầu hàng muộn hơn Tiết Nhữ Thạch, lập công cũng ít hơn nhiều so với Tiết Nhữ Thạch, cho nên sau khi chiến tranh kết thúc chỉ là một vị thành chủ.

Bây giờ đương nhiên cũng muốn tiến thêm một bước…

Cố Vĩnh cũng không phải là người cuối cùng.

Những hàng tướng mà trước đó hắn và Trọng Huyền Thắng tiếp nhận ở đất Hạ, cơ hồ đều lần lượt đến cửa bái phỏng. Lịch sử nhục nhã bị Khương Vọng nâng kiếm ép đầu hàng trước đó, bây giờ ngược lại đã trở thành vinh huân rồi.

Ta là bị Võ An hầu tự mình đe dọa!

Ta lúc tháng giêng đã cải tà quy chính, đầu hàng Võ An hầu!

Cứ thế, tiếng động càng lúc càng lớn.

Cho nên nói đây chính là một trong những phiền toái của quan đạo. Mỗi người đều có nhu cầu lợi ích của mình, người có thể tiến lên vùn vụt trên quan đạo, nhất định phải cân bằng tốt quan hệ lợi ích ở mọi mặt.

Thứ gọi là “một người đắc đạo, gà chó thăng thiên”, mặt khác, nếu gà chó không thể theo ngươi thăng thiên, lại dựa vào đâu mà phải giúp ngươi?

Giữa những người luân phiên đến bái phỏng, thuộc cấp của Sư Minh Trình cũng tới một lần.

Chỉ là không nói gì khác, chỉ tặng một phần lễ vật, nói là chúc mừng phủ Vũ An hầu ở Lão Sơn hoàn thành.

Ý tứ quả thật tương đối rõ ràng, vị thống soái Đông Tịch quân cao lớn thô kệch, hướng đến hình tượng “tính nóng như lửa” này, hoàn toàn tán thành việc Khương Vọng đam đương vị trí chủ khảo quan khảo lần này, đối với việc này cũng không có bất mãn gì.

Đương nhiên trong lòng hắn ta nghĩ thế nào, người ngoài không biết được. Ít nhất đối với bên ngoài, chuyện này đã nhẹ nhàng trôi qua.

“Hầu phủ này của ngươi thật là náo nhiệt, mấy ngày qua ngưỡng cửa đều sắp bị người ta phá nát rồi.” Liêm Tước cười nói.

Lúc này y đang rèn.

Khương Vọng đặc biệt sai người ở trong vườn tạo cho y một viện nhỏ để luyện binh khí, mọi tượng lô, ma sát thạch, thiết chùy vân,… mặc dù không có phẩm chất tốt bằng ở Liêm thị Nam Dao, nhưng cũng đầy đủ.

Chử Ma ở bên cạnh làm cái cột.

Lò lửa đốt cháy, xung quanh nhiệt độ cũng rất cao, trên người, trên mặt tiểu tử đen gầy không ngừng đổ mồ hôi, lại không nhúc nhích.

Khương Vọng dùng một cây gậy, gõ gõ cánh tay của hắn ta, gõ gõ chân của hắn ta, quy phạm tư thế làm cột của hắn ta, miệng nói: “Vốn muốn đến Nam Hạ để thanh tịnh một chút, không ngờ rằng cũng không thể.”

“Nhân vật chạm tay có thể bỏng giống như ngươi, sao có thể thanh tịnh? Ngươi đi đến chỗ nào, chỗ đó liền trở thành trung tâm vòng xoáy. Giống như khối sắt này…”

Liêm Tước tiện tay dùng gắp dài gắp lên khối sắt nung đỏ…

Ném khối sắt vào thùng nước, phát ra tiếng vang xèm xèo kịch liệt: “Cháy đỏ như vậy, sao có thể yên lặng?”

“Đợi quan khảo lần này kết thúc, ta liền đóng cửa từ chối tiếp khách.” Khương Vọng vừa nói, lại hỏi: “Nghiên cứu nhiều ngày như vậy, đã nghiên cứu ra điểm gì đó chưa?”

“Ta sớm đã nói, Liêm thị Đại Yến đã sớm không còn nữa rồi. Gì mà truyền thừa, gì mà vinh dự, đều đã là hư không.” Liêm Tước thật ra rất rộng rãi: “Nước Ly Đàm rất thích hợp để nhúng lửa, có thể nói là một trong những loại nước nhúng lửa thích hợp nhất, vả lại ở nhiệt độ khác nhau khi nhúng xuống sẽ có phản ứng khác nhau. Tìm được thứ này, ta đã lời rồi.”

Khương Vọng bĩu môi: “Còn muốn xem ngươi một bước lên trời nữa đó. Thức tỉnh chuyển thế thân gì gì đó… Tạ Ai kia của Tuyết quốc, còn trực tiếp trở thành Đông Hoàng.”

Liêm Tước cười to: “Ta cũng nghĩ như vậy mà. Tiếc là đời trước thiếu nỗ lực, không có an bài tốt như vậy.”

“Vậy thì đời này cố gắng một chút, vì đời sau cố gắng.” Khương Vọng gõ trán Chử Ma: “Trầm tâm tĩnh khí, đừng phân tâm.”

Muốn một đứa trẻ chín tuổi hiếu động tĩnh tâm đứng thẳng, chính mình lai ở bên cạnh lắm mồm, ngoài ra còn có tiếng rèn sắt binh binh cheng cheng, đúng là có hơi làm khó người.

Nhưng Chử Ma chịu đựng rồi lại chịu đựng, không hề than khổ.

Liêm Tước lại nói: “Nhưng mà từ sau trận chiến Tề Hạ, ta tu hành nhanh hơn rất nhiều, không biết có liên quan đến Liêm thị Đại Yến hay không… Lần đó ngươi trấn Họa Thủy, nhìn thấy gì?”

Khương Vọng trầm ngâm nói: “Ta thấy ảo ảnh Ly Vẫn đầu rồng thân cá, khóc lóc bi thảm, giống như trong truyền thuyết vậy. Ta từ trên mảnh mệnh bài của ngươi cảm nhận được trách nhiệm và gánh nặng mà Liêm thị Đại Yến phải chịu. Tốc độ tu hành của ngươi nhanh lên, đại khái có liên quan đến phần trách nhiệm và gánh nặng mà mệnh bài của ngươi phải chịu.”

Liêm Tước suy tư: “Ta đây có phải nên đi Họa Thủy thử một chút?”

“Dù sao thì cũng chờ sau khi Thần Lâm rồi hãy nói.”

“Thần Lâm Thần Lâm, nào có dễ như vậy. Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi sao?” Liêm Tước chán nản gắp khối sắt ra, ném lên trên cái đe, lại hỏi: “Chử Ma, ngươi có thể Thần Lâm sao?”

“Đương nhiên có thể!” Chử Ma mặc dù không hiểu Thần Lâm là gì, nhưng mà vẫn lớn tiếng đáp lại.

Vừa nói xong, sức lực liền thoát ra ngoài, đứng không vững, đặt mông ngã trên mặt đất.

Liêm Tước cười to, trong thân thể như có lò lửa sôi trào, cầm đại chùy lên, đập xuống…

Keng!

Khối sắt bỗng nhiên thành đĩa sắt.

“Rèn sắt, luyện đan, nấu ăn, đều là những việc phải chú ý đến nhiệt độ lửa, làm người cũng như vậy.”

“Ngươi đã từng đi qua đường tối chưa?

“Ý ta là, một con đường nhỏ bốn bề vắng lặng, không có đèn, không có trăng, không có âm thanh, ngươi nhìn về hướng nào, cũng đều tối tăm… Ngươi nói, nó giống thứ gì?”

Nữ nhân lên tiếng ngồi trên ghế, dáng người rất đoan chính. Giọng nói lại run rẩy, như đang lạc đường.

“Giống như một con quái thú đang há ra cái miệng khổng lồ, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng ngươi.” Chính nàng ta trả lời.

Nàng ta nhẹ nhàng búng tay, một đốm lửa nhỏ liền bay vào tẩu thuốc.

Chiếc tẩu màu đen được chiếc miệng trắng như ngọc của nàng ta ngậm lấy, có một loại tương phản kỳ dị, đặc biệt xinh đẹp.

Nàng ta nhanh chóng hút mấy hơi, nhả ra mấy hơi khói thuốc.

Bình Luận (0)
Comment