Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2984 - Chương 2984 - Lương Thì Đệ Nhất (2)

Chương 2984 - Lương thì đệ nhất (2)
Chương 2984 - Lương thì đệ nhất (2)

Chương 2984: Lương thì đệ nhất (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Phù ~”

Nàng ta phun ra một ngụm khói thật dài.

Dựng thẳng lên một ngón tay, nhẹ nhàng lắc lắc.

“Không không không, ngươi không có sức mạnh, ngươi chỉ là một người bình thường.”

“Một người không có khả năng chống lại bóng tối, một mình đi trên đường tối. Vừa lúc phía trước có một đám năm sáu người đàn ông cường trán hô hoán đi tới, ngươi nghĩ như thế nào? Ngươi có sợ hãi hay không?”

Nàng ta nhả ngụm khói tỏa ra.

Ngay sau đó, đối diện xuất hiện một nam nhân có gương mặt phù thũng, hơi béo.

Trên khuôn mặt đầy vẻ tươi cười: “Không đúng, vì sao phải đi đường đêm chứ? Vì sao phải đi đến nơi không người chứ? Có thể về nhà sớm một chút.”

Nam nhân mở rộng hai tay, bị một sợi dây thừng cột đứng vào trên cột gỗ, không thể động đậy.

Nữ nhân lại hút một ngụm khói, nhìn y phục trên người nam nhân một cái: “Ngươi có từng gặp phải tình huống phải đến đêm khuya mới bắt đầu làm việc không? Ngươi có từng không thể mua nổi nhà ở nơi phố phường phồn hoa, chỉ có thể đến nơi ngoại thành thưa người không? Ngươi có từng ở qua loại lều tranh vách đất, chỉ có một cánh cửa lung lay, chỉ cần đẩy nhẹ, sẽ rơi xuống hay không… Ngươi có từng trải qua những thứ đó không?”

“Không…” Nam nhân lắc đầu: “Không có…”

“Cho nên ngươi không thể hiểu được.”

“Nhưng loại tình huống này chỉ là thiểu số chứ? Người đứng đắn ai lại nửa đêm mới bắt đầu làm việc… Ặc, ý của ta là, chúng ta phải chấp hành lệnh cấm đi lại vào ban đêm, buổi tối cũng không được ra ngoài.”

“Ngươi là một nhân tài hiếm có.”

“Ta thật lòng suy nghĩ vì dân chúng.”

“Được rồi, vừa rồi ta nói có hơi không thiết thực. Đó không phải là một con đường nhỏ không người, đó là một con đường lớn ồn ào. Đó không phải là đêm tối không trăng, mà là cảnh xa hoa trụy lạc. Cũng không phải không ai nhìn, gần đó có rất nhiều người, rất nhiều người qua lại…”

Lúc này có thể nhìn thấy mặt của nữ nhân.

Nàng ta dùng một vòng ngọc buộc tóc, khuôn mặt lạnh lùng, xa cách, xinh đẹp nhưng lại có chút cảm giác chán đời.

Nàng ta gõ gõ tàn thuốc: “Nhưng mà ngươi không có sức mạnh là thật, đối diện có đám người đi tới kia cũng là thật. Sau đó, mọi chuyện xảy ra… Ngươi bị ăn luôn, cũng là sự thật.”

“Sao, sao có thể như vậy.” Vẻ mặt của nam nhân thực miễn cưỡng: “Trước mặt mọi người, sao lại có thể như thế, triều đình sẽ không cho phép yêu tà hoành hành.”

“Đương nhiên, đương nhiên.” Nữ nhân gật gật đầu, nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười mỉm lễ phép: “Chính thức làm quen một chút. Ta họ Triệu, tên là Triệu Tử. ‘Tử’ trong lương thì đệ nhất. Đúng, chỉ có một chữ.”

“Ta tên là Trần…”

“Tốt lắm, tiểu Trần, rất vui khi biết ngươi.” Nữ nhân tên Triệu Tử nói: “Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.”

Hầu kết của nam nhân lên xuống một chút, “Xin… Xin cứ hỏi.”

“Ngươi cảm thấy thế giới này có công bằng không?”

Nam nhân còn thật sự suy nghĩ một chút mới trả lời: “Rất công bằng. Nam cày nữ cấy, cùng nhau thu hoạch.”

Nữ nhân hút thuốc có chút đăm chiêu: “Hôm qua vì sao ngươi lại đánh nàng kia một bạt tai vậy?

“Ta chỉ đùa với nàng ta một chút, nàng ta vậy mà mắng ta.” Nam nhân bây giờ nhớ đến, vẫn còn cảm thấy giận dữ: “Đại nhân, ngài nói thử xem, ta có thân phận gì, nàng ta có thân phận gì? Đương nhiên, ta cũng có chỗ không đúng, ta có thể giải thích với nàng ta.”

Nữ nhân nhẹ nhàng thở dài: “Cho nên mới nói, thế giới này không công bằng, nhưng người có sức mạnh sẽ không cảm thấy như vậy.”

“Sao có thể như vậy? Thế giới này thật công bằng. Sức mạnh của ta, cũng là ta vất vả tu luyện mới có.”

“Tốt.” Nữ nhân nở nụ cười: “Cám ơn ngươi đã giúp ta giải thích nghi hoặc.”

“Không cần khách khí. Vị đại nhân này, giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì đó không? Cha ta là tri phủ Giang Vĩnh…”

Nữ nhân không nghe hết.

Dập tắt thuốc, từ trên ghế đứng dậy, tư thái thướt tha đi ra ngoài. Chỉ để lại một câu: “Đốt cháy hắn ta. Đốt khoảng 12 canh giờ đi.”

Nam nhân họ Trần hô to: “Không, đừng, đại nhân, chuyện gì cũng từ từ, điều kiện có thể bàn bạc!”

Nhưng nữ nhân đã rời khỏi nơi này.

Nơi này là một ngôi miếu đổ nát, giăng đầy mạng nhện, tượng thần không biết đã rơi mất tròng mắt lúc nào, trống rỗng nhìn về phía trước. Lỗ tai cũng rớt mất một nửa, cho nên đại khái không nghe được lời cầu nguyện.

Không biết từ đâu có ba người đi vào, ăn mặc như người đánh cá, bán hàng rong, bốc vác. Vây quanh nam nhân đang bị trói trên cột gỗ tính toán một chút, sau khi tính toán cẩn thận xong, bắt đầu thoa lên người nam nhân một loại dầu màu trắng.

“Làm gì? Làm gì vậy? Dựa vào đâu chứ?” Nam nhân bị trói trên cột gỗ liều mạng giãy dụa: “Các ngươi muốn thứ gì? Tiền sao? Ta có thể cho, cho rất nhiều! Công pháp? Binh khí? Nữ nhân? Các ngươi muốn thứ gì?”

Người đánh cá và bốc vác không hé răng.

Người mặc đồ như người bán hàng rong thản nhiên nói: “Là lúc cho ngươi thấy rõ bộ mặt thật của thế giới này.”

“Bộ mặt thật gì? Thế nào là bộ mặt thật? Ta đã làm gì mà các ngươi lại đối xử với ta như vậy? Nói đi! Các ngươi nói đi!”

“Nữ nhân kia sao? Nàng ta chẳng qua chỉ là một nữ tử phàm tục, ta lại là tu sĩ siêu phàm! Chẳng lẽ các ngươi lại để ý phàm nhân như vậy? Nhưng mà, ta cũng không hề giết nàng ta, nàng ta vẫn sống tốt! Ngay cả có tội, tội của ta cũng không phải tội chết. Ta có tội gì đáng chết? Bất luận Hạ luật, Tề luận, Tam Hình Cung luật, ta đều không đáng tội chết, các ngươi phải làm theo luật! Các ngươi làm gì, đừng bôi lên người ta! Các ngươi dừng tay! Thế này không công bằng, không công bằng!”

“Ngươi trả lời.” Người mặc đồ bán hàng rong, một tay che lại miệng hắn ta, làm cho thứ hắn ta phát ra chỉ còn là những tiếng ‘ô ô ô’, tay kia thì dùng dầu màu trắng bôi lên mặt hắn ta, chậm rãi nói: “Không công bằng, chính là bộ mặt thật của thế giới.”

Sau khi cẩn thận bôi dầu xong, hắn ta lấy ra một miếng vải bố, bắt đầu chùi sạch tay mình. Sau khi chùi sạch hết năm ngón tay, mới ném miếng vải bố trắng lên mặt nam nhân kia.

Tay hắn ta chỉ nhẹ nhàng búng một cái, một ngọn lửa nhảy ra, dầu trên người nam nhân bắt đầu thiêu đốt.

Sau đó ba người liền nối đuôi nhau ra ngoài.

Người mặc đồ bốc vác đi cuối cùng, còn tri kỷ đóng lại cửa miếu.

Để lại tiếng than khóc của người phủ Giang Vĩnh kia, ở lại trong ngôi miếu đổ nát này.

“Sẽ không khiến hắn ta chết cháy chứ?”

“Sao có thể? Ta tính phân lượng vừa đủ, nhất định có thể đốt tròn mười hai canh giờ.”

“Ta mới thấy ngươi, hình như bôi nhiều một chút.”

“Phải không?”

“Đúng thế, ta cũng thấy thế.”

“Cũng không phải mỗi mình ta bôi, các ngươi đều bôi mà?”

“Nhưng mà chúng ta bôi lượng dầu đều rất chuẩn.”

“Ta cũng rất chuẩn! Nếu các ngươi không tin, liền đợi ở đây, ít hơn hay nhiều hơn một khắc đều là trách nhiệm của ta!”

“Thôi đi, người kì cục…”

“Không phải, hiện tại nói người kì cục. Cao đốt xác này không phải là do ngươi nghiên cứu ra sao?”

“Quân tử xa nhà bếp, ngươi có hiểu hay không?”

Tiếng nói chuyện dần dần đi xa.

“Thế giới công bằng sẽ xuất hiện sao?”

Không biết là ai đang hỏi.

“Đương nhiên.”

Không biết là ai đáp lời.

Bình Luận (0)
Comment