Chương 2986: Nắng chiếu Hổ Đài (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Còn không phải sao?” Tô Quan Doanh nói: “Năm đó thiên tử thân chinh tới đây, đã phá vỡ Tư Huyền Địa Cung một lần. Trải qua mấy chục năm, người Hạ quốc tích lũy trở lại đã không dễ. Nếu nói có thể tích lũy thêm gì đó, bổn đốc khó tin được.”
“Cho nên mới nói là dọn dẹp xương cốt.” Sư Minh Trình nói.
Nguyễn Tù âm thầm trấn giữ Tư Huyền Địa Cung, đương nhiên cũng là đang trấn giữ cơ nghiệp Nam Hạ. Tề quốc không công khai gây áp lực đối với Sở quốc, nhưng cũng không thể yên tâm đối với đất Hạ vừa mới chinh phục được như vậy.
“Hai vị đại nhân.” Khương Vọng khó hiểu hỏi: “Ta đã từng tu hành trong học cung Tắc Hạ, cũng biết đến Ách Nhĩ Đức Di của Mục quốc, không biết giữa chúng và Tư Huyền Địa Cung có gì khác nhau?”
“Nói khác thì bọn chúng đều là động tiên, mà nói không khác thì giữa bọn chúng lại không cùng một đẳng cấp.”
Tô Quan Doanh cười nói: “Tiền thân của Tư Huyền Địa Cung, chính là Thiên Trụ Tư Huyền Thiên, xếp hạng thứ 14 trong số 36 tiểu động tiên. Hạ quốc đời đời xây dựng, mới có Tư Huyền Địa Cung như hôm nay.”
Phúc địa …động tiên!
Trong lòng Khương Vọng sáng tỏ thông suốt, thoáng chốc đã hiểu rõ rất nhiều tin tức.
Tô Quan Doanh tiếp tục nói: “Học cung Tắc Hạ của chúng ta, thừa kế Thái Dương cung của đế quốc Cựu Dương. Tiền thân là Kim Đàn Hoa Dương Thiên, xếp thứ 8 trong 10 động tiên lớn. Hoàng thất Cựu Dương tích lũy ngàn năm, mới tạo thành Thái Dương cung, sau đó lại bị khói lửa chiến tranh phá hủy.
Cho đến khi Tề quốc chúng ta vùng lên, ở trong tay Vũ đế mới phục hồi lại như cũ, vả lại càng phát triển hơn xưa, cho nên liền có học cung Tắc Hạ hiện tại.”
Sư Minh Trình cũng nói: “Tiền thân của Ách Nhĩ Đức Di, lại là Tả Thần U Hư Thiên, trong 10 động tiên lớn xếp hạng thứ 9. Rõ ràng là nơi thai nghén thiên địa, thế mà Thương Đồ thần kia lại nói là công của mình, nói gì mà thần trí tuệ. Ha ha!”
“Đại soái ăn nói cẩn thận.” Tô Quan Doanh nhẹ giọng nói: “Tình thế thiên hạ hiện tại, chúng ta và Mục quốc là bạn, không phải địch, vẫn phải giữ vững sự tôn trọng đối với thần linh chí cao của bọn họ.”
“Ha! Cũng không biết người đó hiện tại sống hay chết.” Sư Minh Trình chẳng hề để ý: “Mục thiên tử là một người có thủ đoạn, bổn soái đối với lão nhân gia ngài quá là bội phục.”
Mười động tiên lớn tất nhiên hơn xa 36 động tiên nhỏm chẳng trách Tô Quan Doanh lại nói Tư Huyền Địa Cung và học cung Tắc Hạ hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Chỉ là, động tiên, thậm chí cả phúc địa, cụ thể bọn chúng khác biệt ở đâu?
Mặc dù Khương Vọng đã từng học ở học cung Tắc Hạ, nhưng vẫn không thể nói rằng đã hiểu rõ học cung Tắc Hạ.
Lúc này cũng chỉ cau mày: “Trong 72 phúc địa trong Thái Hư Huyễn Cảnh, lại là chuyện gì xảy ra? Theo như lời hai vị nói, mười động tiên lớn, 36 động tiên nhỏ, 72 phúc địa, những thứ này đều do trời đất tạo nên. Phái Thái Hư lại mạnh đến mức độc chiếm 72 phúc địa sao? Hoặc là nói lúc tạo nên Thái Hư Huyễn Cảnh, các nơi đều cống hiến phúc địa của mình?”
“Phúc địa trong tay, ai lại chịu dâng lên chứ.” Sư Minh Trình thở dài một hơi: “Nhắc đến chuyện này, ta thật sự bội phục Hư Uyên Chi. Lão đầu tử kia là một người khiến người ta tôn kính, quả là người lòng mang thiên hạ, không hề có suy nghĩ cá nhân.”
“Đối với sư tổ phái Thái Hư, thật ra ta không hiểu lắm.” Khương Vọng nói: “Không biết lời này có ý gì?”
Sư Minh Trình nói: “Giá trị của động tiên, cao hơn phúc địa nhiều, không chỉ gấp trăm lần thôi đâu. Hư Uyên Chi vì mở rộng Thái Hư Huyễn Cảnh, cống hiến Thái Hư Các Lâu của phái Thái Hư ra, dùng số định mức cố định, phân phối cho những người sở hữu 72 phúc địa, mới đổi được số phúc địa này. Nếu không phải có thể kiếm lợi từ nó, ai lại chịu buông tay phúc địa mà mình có?”
“Tiền thân của Thái Hư Các Lâu, là Triều Châu Thái Hư Thiên, xếp thứ 23 trong số 36 động tiên nhỏ. Vả lại phái Thái Hư bồi đắp nó rất tốt, không hề thua kém những thứ hạng đầu. Hư Uyên Chi cống hiến nó, có thể nói là moi tim hầu người, trực tiếp dẫn đến mấy trưởng lão phái Thái Hư phản bội! Bởi vì ông ta muốn dùng động tiên đổi lấy phúc địa, rất nhiều thế lực đều ra giá cao tranh đoạt phúc địa, lại dùng chúng để đến phân chia Thái Hư Các Lâu, có thể thấy nó quý giá thế nào.
Mà thứ Hư Uyên Chi muốn, chỉ là dùng 72 phúc địa tăng cường lực hấp dẫn đối với Thái Hư Huyễn Cảnh của tu sĩ Thần Lâm, khiến cho Thái Hư Huyễn Cảnh có thể phát triển nhanh hơn.”
“Nhưng trên thực tế hình như không lý tưởng lắm?” Khương Vọng hỏi.
Sư Minh Trình nói: “Bất cứ chuyện gì cũng không thể một bước mà thành, hơn nữa còn là loại sự vật cách tân thời đại như Thái Hư Huyễn Cảnh này. Bất hạnh ở chỗ Hư Uyên Chi mặc dù chịu áp lực các phương, hi sinh cực lớn, đổi lấy việc 72 phúc địa gia nhập hệ thống Thái Hư Huyễn Cảnh, nhưng khi đó lại không thể thông qua quyết nghị các phương, tin tức về Thái Hư Huyễn Cảnh bị phong tỏa trong thời gian dài, luôn chỉ được truyền đi trong phạm vi nhỏ. Cho nên Triều Chân Thái Hư Thiên của ông ta, coi như đổi đi vô ích.”
“Hiện tại không phải chầm chậm buông thả sao?” Tô Quan Doanh nói: “Có đôi khi động tác quá nhanh cũng không phải là chuyện tốt, đối với loại chuyện động một chút là muốn cách tân thời đại, tạo phúc cho hiện thế này, ta cho rằng dù thận trọng thế nào cũng không quá đáng.”
Rất hiển nhiên, đối với Thái Hư Huyễn Cảnh, thái độ của Sư Minh Trình là ủng hộ. Mà thái độ của Tô Quan Doanh thì tương đối cẩn thận.
Chỉ vỏn vẹn trong Tề quốc, thái độ đối với Thái Hư Huyễn Cảnh đã không giống nhau. Trên khắp thiên hạ, tất nhiên lại càng có nhiều thái độ khác.
Lực cản hiện thực cường đại đến cỡ nào, người chân chính tiến về phía trước hoàn toàn có thể nhận thức được.
Thật sự rất khó tưởng tượng, Hư Uyên Chi làm thế nào thuyết phục từng đám thế lực, khiến cho những… thiên tử của các bá quốc thiên hạ khắp nơi đều tán thành, khiến những… tông môn cổ xưa cao cao tại thượng kia đều thừa nhận… Làm thế nào từng bước thực hiện tư tưởng, làm thế nào san bằng những… lực cản kia, đem Thái Hư Huyễn Cảnh phổ biến vào hiện thế.
Nếu không phải người đại trí đại dũng đại nghị lực, thì sẽ không thể hoàn thành sự nghiệp vĩ đại như vậy.