Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2987 - Chương 2987 - Nắng Chiếu Hổ Đài (3)

Chương 2987 - Nắng chiếu Hổ Đài (3)
Chương 2987 - Nắng chiếu Hổ Đài (3)

Chương 2987: Nắng chiếu Hổ Đài (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Lúc này Sư Minh Trình hỏi: “Võ An hầu ngươi là sứ giả Thái Hư, tòa Thái Hư vọng lâu đầu tiên xuất hiện trong nước là sản nghiệp của ngươi, ngươi cảm thấy chúng ta nên dùng thái độ gì để đối xử với Thái Hư Huyễn Cảnh?”

“Tuổi ít không đủ hiểu tình đời, tài thiển lấy gì bàn thiên hạ?” Khương Vọng khoát tay áo: “Những gì ta thấy được, nghe qua quá ít, Sư soái hiện tại hỏi ta, ta cũng không biết trả lời thế nào. Chờ đến khi ta có thể thấy thế giới chân thực, lại đến thảo luận loại chuyện lớn này.”

Sở dĩ hắn vừa về Lâm Truy liền tới Nam Hạ, cũng có một phần nguyên nhân là vì tránh liên quan đến triều nghị phạm vi nhỏ của triều đình Tề quốc về Thái Hư quyển trục.

Lúc đi sứ thảo nguyên, Hư Trạch Minh của phái Thái Hư từng chặn xe giữa đường, mời hắn ủng hộ chuyện sáng chế Thái Hư quyển trục bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh.

Trong lòng hắn cũng không đồng ý, nhưng hắn đồng thời cũng không hoàn toàn xác nhận, suy nghĩ của bản thân trong việc này rốt cuộc là đúng hay sai.

Một mặt sáng chế Thái Hư quyển trục, tồn tại nguy cơ phái Thái Hư áp đặt can thiệp ý chí. Nhưng mặt khác, sự vĩ đại của Thái Hư Huyễn Cảnh là không thể nghi ngờ, sáng chế Thái Hư quyển trục, không thể nghi ngờ là việc có thể tăng cường kiến thiết Thái Hư Huyễn Cảnh, tăng tốc độ diễn hóa của nó.

Càng mạnh, lại càng kính sợ thế giới này.

Cho nên trong một chuyện cực kỳ trọng đại, hắn dứt khoát im lặng không lên tiếng. Có lẽ… những người thật sự vĩ đại kia, sẽ có những người lão làng như bọn họ trả lời.

“Võ An hầu quá khiêm nhường.” Tô Quan Doanh cười nói: “Lần quan khảo Nam Cương này có thể thuận lợi như thế, toàn bộ đều do thủ đoạn lôi đình của Võ An hầu. Đề kỵ tuần tra, si mị võng lượng không thể không khiếp sợ. Ngươi mà tài thiển, phủ tổng đốc ta đây chẳng phải đều là phế nhân sao?

Khương Vọng khom người: “Chẳng qua là giết mấy người mà thôi, không coi là bản lĩnh.”

Vì hoàn thành công vụ quan khảo Nam Cương lần này, bảo đảm quan khảo tiến hành trong không khí công bằng. Khương Vọng tự mình thành lập một đội Đề kỵ quy mô hai ngàn người, mọi kỵ sĩ đều là những bộ hạ cũ của hắn trong trận chiến Tề Hạ.

Một tờ giấy điều động, người người tụ tập. Ưu tú trong ưu tú, hình thành đội ngũ này. Đội kỵ quân này chỉ nghe lệnh hắn, không có quan hệ gì đối với phủ tổng đốc Nam Hạ.

Võ An hầu Đại Tề hắn, vốn cũng có tư cách mở phủ kiến nha. Thành lập đội vệ binh vạn người trở xuống, đều là quy chế phù hợp của triều đình, cũng không cần xin ai khác.

Thừa dịp lần giám sát quan khảo này, hắn coi như là thuận tiện thành lập tổ chức của mình trên đất Hạ.

Đương nhiên, nuôi một đội Đề kỵ như vậy, quả thật rất tốn kém, chỉ vẻn vẹn thu nhập của đất phong Ly Đàm, căn bản không đủ chống đỡ.

Trước mắt Khương Vọng dùng danh nghĩa giám sát quan khảo, mời phủ tổng đốc Nam Hạ phân phối lượng lớn tài nguyên, đợi đến khi quan khảo kết thúc, liền cần dùng tiền của mình để nuôi quân.

Chỉ là lúc đó, việc quản lý đất phong của Độc Cô Tiểu cũng nên đi vào quỹ đạo rồi. Vừa lúc sẽ đem đội buôn Đức Thịnh làm ăn tiếp vào yếu địa. Nuôi quân nuôi ngựa, quy mô dưới vạn người, vấn đề không lớn lắm.

Đáng nhắc tới chính là, sau khi Tiết Nhữ Thạch thận trọng suy tính, lựa chọn dâng tặng chức vị tri phủ Phụng Lệ, bỏ qua quan khảo. Quá chú tâm đầu nhập dưới trướng Khương Vọng, chịu trách nhiệm thống lĩnh đội Đề kỵ này.

Người đương thời xưng là “Lão Sơn thiết kỵ”.

Vệ binh đều khoác phi hồng bào, một đội trăm người, mỗi bộ giám sát một phủ. Đề kỵ tản đi các nơi, dò xét trường thi các thành, nếu như có người gian lận, giám khảo không nghiêm, đều bị dùng hình.

Khương Vọng lại còn tự mình nâng kiếm, tuần tra các phủ, giết những người ỷ vào bối cảnh bản thân – bất luận xuất thân từ phủ tổng đốc hay là quân phủ, đều giết không tha.

Trong quan khảo quy mô lớn đầu tiên sau khi đất Hạ quy phục, có lẽ sẽ có nhân vật Đề kỵ không thể giải quyết, Khương Vọng không thể không tự mình giải quyết.

Thái độ hắn cứng rắn như thế, cách làm lại mạnh mẽ vang dội, khiến cho lần quan khảo này, hầu như không có sai xót nào.

Quan khảo Nam Cương công bằng, đối với Tô Quan Doanh và Sư Minh Trình đều có lợi ích lâu dài, cho nên bọn họ đều tương đối phối hợp. Cho dù thuộc hạ có người bị Khương Vọng xử lý như giết gà giết chó, cho dù trong lòng nghĩ gì, ngoài mặt cũng chỉ vỗ tay khen ngợi.

“Giết người không tính là bản lĩnh. Biết lúc nào giết người, biết giết người nào, mới là bản lĩnh khó có được.”

Lúc này Sư Minh Trình nhìn thí sinh múa bút như bay dưới đài, ánh mắt vô cùng sâu thẳm: “Con trai độc nhất của tri phủ Giang Vĩnh Trần Đình Khiêm là Trần Chí Thịnh, năm ngày trước mất tích, đến nay không có tin tức, chuyện này Võ An hầu có biết không?”

"Gần đây Võ An Hầu đang phụ trách việc quan khảo, nào có thời gian quan tâm đến một vụ án mất tích?" Tô Quan Doanh điềm tĩnh nói: "Vụ án mà Sư quân đốc nói tới này bản đốc cũng có biết, cũng đang được điều tra và xử lý. Có điều, vì quan khảo chiếm quá nhiều nguồn lực quan trường nên tiến triển không nhanh được."

Sư Minh Trình nghiêm túc nói: "Đây không phải là việc nhỏ, Tô đốc phải nên coi trọng mới dược. Nếu ngay cả an toàn của công tử Tri phủ cũng không thể cam đoan, mất tích năm ngày cũng không có manh mối thì sao bách tính Nam Cương có thể yên tâm được."

Tô Quan Doanh nói: "Mạng người quan trọng, đây tất nhiên là việc lớn. Nhưng công tử Tri phủ cũng không phải là đặc biệt. Diện tích lãnh thổ ở Nam Cương lên đến vạn dặm, bách tính phải tính đến cả tỷ người. Mỗi một ngày, mỗi một canh giờ đều có người trải qua sinh, lão, bệnh, tử, chúng ta sao có thể quan tâm cụ thể từng người được, quân đốc sao có thể quan tâm hết? Triều đình tự có chế độ, việc liên quan đến hình ty thì phải do hình ty đảm nhận. Điều mà những người cầm lái như chúng ta phải làm là đảm bảo chỉnh thể ở Nam Cương ổn định. Trước mắt, cần lấy quan khảo làm việc ưu tiên. Đợi đến khi quan khảo kết thúc thuận lợi thì điều tra rõ ràng, thống nhất trong ngoài, lại xử lý trị an cũng là chuyện dễ dàng, thuận tiện."

Bình Luận (0)
Comment