Chương 3000: Dừng bước (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bên kia những người Hộ Đạo của Bình Đẳng quốc vừa mới đi.
Bên này cả tòa Hổ Đài vuông vắn rộng chừng ba nghìn bước, bỗng nhiên xuất hiện vết nứt dày đặc như mạng nhện.
Sức mạnh vĩ đại của Chiêu Vương đã xuyên thấu qua tòa Hổ Đài này, kéo dài xuống độ sâu vô hạn!
Đúng vậy. Phá hoại quan khảo Nam Cương, dao động sự thống trị của Tề quốc ở Nam Hạ, chỉ là mặt ngoài.
Giải quyết Tô Quan Doanh hoặc Sư Minh Trình, cũng không phải là mục đích chính của lần hành động ồ ạt này của Bình Đẳng quốc.
Tề quốc dùng một cuộc đại thắng, thắng được uy quyền ở Nam vực, thống trị Nam Cương đã là sự thật trước mắt. Bọn họ nhiều nhất chỉ là dao động, chứ tuyệt đối không thể lật đổ được.
Mà giết một Tô Quan Doanh hay Sư Minh Trình…
Căn bản không thể nào ảnh hưởng đến đại cục Tề quốc.
Chiêu Vương mạo hiểm lớn như vậy, công khai ra tay trước mặt mọi người, há có thể chỉ giết một chân nhân?
Thứ bọn họ muốn là Ti Huyền Địa Cung!
Là Ti Huyền Địa Cung trong trận chiến Tề Hạ lần thứ nhất, đã bị Tề thiên tử đánh bại, mãi cho đến trận chiến Tề Hạ lần thứ hai cũng không thể khôi phục!
Leng keng leng keng leng keng.
Giữa đất trời lúc đó như vang lên tiếng đàn.
Nhưng mà đó không phải là tiếng đàn.
Đó là tiếng các sợi quy tắc va chạm, là chân lý thế giới giao hưởng.
Chân lý tự có mỹ cảm, đại đạo tự thành tiếng nhạc.
Cường giả Diễn Đạo có sức mạnh vĩ đại, khiến cho thiên địa tự nhiên ứng hòa.
Vô số kẽ nứt như mạng nhện trên mặt Hổ Đài nhanh chóng bị vô tận ánh sao lấp đầy.
Nó như một hồ nước, nhanh chóng chảy tràn xuống toàn bộ kẽ nứt. Nó không hề khiến kẽ nứt hép lại, mà trên thực tế đã hoàn toàn trở thành một phần của Hổ Đài.
Kẽ nứt xấu xí, đã trở thành hoa văn xinh đẹp.
Hổ Đài vuông vắn rộng ba nghìn bước, đã trở thành Hổ Đài tinh văn xinh đẹp như thế.
Không chỉ dừng lại ở đó.
Bầu trời hiện tại, cũng đã bị một bản đồ sao rực rỡ tươi đẹp bao phủ.
Nếu như quan sát cẩn thận, là có thể phát hiện, bản đồ sao này và tinh văn trên Hổ Đài, cũng không phải hoàn toàn giống nhau, nhưng hai bức đồ án này cũng có một loại cảm giác hô ứng hài hòa.
Đây là sự phối hợp gần với nghệ thuật, bất luận kẻ nào đều có thể nắm bắt được loại cảm giác xinh đẹp này.
Nếu không có hiểu biết sâu rộng, thì không thể nào trải rộng ra tinh đồ thỏa đáng như vậy.
Lúc này mọi người đều ở dưới trời sao, đều đang nhìn lên bầu trời!
Trong ánh sao lưu động, hóa ra một nam tử trên người mặc đạo bào tinh đồ, nét mặt trẻ tuổi dị thường.
Y đứng trên Hổ Đài tinh văn kia, tay áo vung lên, những người bên phía Tề quốc ở trên Hổ Đài cũng biến mất. Còn y một mình đối mặt với Chiêu Vương.
“Nguyễn Tù!” Âm thanh Chiêu Vương hùng hậu, vả lại còn nói đầy tự tin: “Ngươi cho rằng ngươi có thể ngăn chặn được bổn vương sao?”
Cực kỳ bá khí!
Đối mặt với giám chính Khâm Thiên Giám Nguyễn Tù của Tề quốc, người từng đối đầu chính diện với Vũ vương Tự Kiêu của Hạ quốc mà không hề rơi xuống thế hạ phong, ngữ khí Chiêu Vương vẫn cứ khinh miệt, vả lại còn tiến về phía trước một bước, đạp nát quy tắc tinh đồ của Nguyễn Tù, đi vào khoảng cách an toàn của y.
Nhưng Nguyễn Tù chẳng qua chỉ bình tĩnh nhìn hắn ta: “Ngươi tốt nhất có thể biểu hiện thiên y vô phùng, ngươi tốt nhất đừng để lộ ra dấu vết gì, ngươi tốt nhất đừng để ta tính ra ngươi là ai.”
Bình Đẳng quốc hiện tại là một tồn tại mà mọi bá chủ quốc đều căm thù.
Một khi thân phận thật của Chiêu Vương bị tiết lộ, bất luận là tồn tại cấp bậc nào, có thể đoán được, kết cục của hắn ta đều vô cùng bi thảm.
“Ha ha ha ha!” Chiêu Vương cười to: “Hạng người giả thần giả quỷ, ngươi tốt nhất có thể có bản lĩnh như vậy.” Lúc này trên bầu trời truyền tới tiếng nứt vỡ.
Bầu trời đêm bao trùm mọi thứ kia, vậy mà lại bị rách ra từ giữa!
Tinh văn trên Hổ Đài, vào lúc đó bỗng nhiên phát sáng mạnh, nhất thời ánh sáng xung thiên hình thành từng bức tường ánh sao, mạnh mẽ chống đỡ tinh đồ.
Rõ ràng lúc đầu xuất hiện là để bồi đắp những kẽ nứt do Chiêu Vương tạo thành, lúc này lại kết thành trận thế một cách tự nhiên như vậy, giống như bản thân Chiêu Vương, cũng thành một phần của trận pháp.
Cho nên sức mạnh thiên địa cuồn cuộn, đều triển khai tấn công Chiêu Vương!
Từng sợi ánh sao, kết thành từng mảng tường. Mọi quy tắc đều bị đánh vỡ.
Trời long đất lở, thời không chuyển dịch, ngũ hành nghịch chuyển là vì Cửu Thiên Tinh Hóa Quy Hư trận.
Trận này nếu diễn hóa đến tận cùng, hoàn toàn có thể làm tan ra “đạo” của Chân Quân!
Mà Nguyễn Tù bố trí một cách tự nhiên, không chút gợn sóng.
Từ lúc ra tay đến hiện tại, mỗi một bước đều được Nguyễn Tù tính toán tỉ mỉ. Dường như sau mỗi một bước hành động, đều để lại chiêu sau, khiến người ta không ứng phó nổi, khó có thể phỏng đoán, nếu như bàn về tính kế, quẻ đạo chân quân đã từng sợ ai?
Lo sợ bố trí quy tắc chạm đến đạo thể, Chiêu Vương thi triển thanh lôi long xà bao trùm cơ thể. Đó không phải là thuật pháp cường đại gì, mà là khiến cho đạo thể có thể chịu được sức mạnh của trận pháp.
Hắn ta ngồi nhìn Nguyễn Tù thi triển sát trận, chỉ phất bàn tay to.
Ầm ầm!
Trời đất rung chuyển!
Dưới đáy tinh văn Hổ Đài, rõ ràng có một vật khổng lồ chuyển động. Quy tắc quanh thân thế giới, đã sụp đổ.
Chiêu Vương vậy mà đẩy bạt thế công của Nguyễn Tù, muốn mạnh mẽ rút đi Ti Huyền Địa Cung!
Tự phụ như thế, cường hoành như thế!
Sở dĩ hắn ta lựa chọn như thế, đầu tiên là được thành lập trên cơ sở thực lực, hắn ta qua thực gánh vác được. Tiếp theo là hắn ta không thể dây dưa lâu với Nguyễn Tù ở chỗ này được, bởi vì cường giả Tề quốc ở những nơi khác lúc nào cũng có thể chạy đến, đây cũng là lý do mà hắn ta lúc trước không chọn tốn chút thời gian giết chết Sư Minh Trình và Tô Quan Doanh.
Rút đi Ti Huyền Địa Cung, chuyến này chính là thắng lợi.
Không mang đi được Ti Huyền Địa Cung, ngay cả Sư Minh Trình, Tô Quan Doanh cũng không giết được thì chuyến này quả thật thất bại.
Cho nên hắn ta liều đạo thể có thể bị hao tổn, cũng muốn mạnh mẽ ra tay.
Đương nhiên, mức độ hao tổn đạo thể, hắn ta hoàn toàn nắm trong lòng bàn tay, có thể chịu đựng.