Chương 3003: Trong này có chân ý (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cho dù là một nhân vật tuyệt đỉnh như Chiêu Vương, lúc này trong lòng cũng không khỏi xuất hiện kinh nghi – Khương Thuật kia là người phương nào?
Nhưng Nguyễn Tù tất nhiên sẽ không quan tâm đến cảm nhận của hắn ta, vừa thấy Chiêu Vương muốn trốn, y liền lập tức thúc dục Ti Huyền Địa Cung, hoành không hiện thế, trấn áp thời không.
“Động tiên”, chính là trong động có khoảng trời riêng!
Một tòa động tiên, chính là một thế giới, vả lại còn là báu vật thế giới được thai nghén từ trong vạn giới, không phải là thứ mà những thế giới nhỏ bên ngoài có thể sánh bằng. Những… thế giới nhỏ kia cho dù có được xây đắp tốt thế nào, cũng chỉ có thể tiếp tế từ bên ngoài, không thể mang vào hiện thế, ảnh hưởng đến bố cục hiện thế.
Các bậc tiền bối tiên hiền tài trí vô tận, luyện thành chí bảo động tiên, đột phá vũ khí “cực hạn”, uy năng khó có thể tưởng tượng.
Hơn nữa dưới sự thao túng của cường giả Diễn Đạo cấp bậc Nguyễn Tù, thậm chí có thể trực tiếp can thiệp đến “đạo” trên chiến trường này!
Khoảng cách từ đó đến nơi Chiêu Vương xuất hiện, đã hoàn toàn bị trấn trụ. Ý nghĩa không gian trở thành cách trở, ý nghĩa thời gian đều bị xóa bỏ. Đường đi có nhiều lựa chọn, anh dũng nhiều năm, cũng không thể vô cùng vô tận. Càng có nhiều quy tắc tuyến vô hình, bắt đầu tính toán trọng cấu đạo khu Chiêu Vương. Thế giới bên ngoài bao trùm thế giới bên trong!
Một thế giới, một người!
Mặc dù không thể nhìn rõ nét mặt Chiêu Vương, nhưng vẫn có thể khiến người khác cảm thấy, hắn ta chú ý đến Nguyễn Tù và sự kinh ngạc của hắn ta đối với Ti Huyền Địa Cung.
“Không cần đưa tiễn!”
Mắt không thể nhìn kịp động tác của hắn ta.
Nhưng có một loại sức mạnh khó có thể hình dung, dường như đang theo âm thanh này bắt đầu ảnh hưởng đến thế giới.
Giống như một loại khái niệm, một loại tín ngưỡng, cũng có thể cụ thể đến từng cục đá, từng ngọn cây cọng cỏ. Những… cá thể yếu ớt đó, mặc dù nhỏ bé như hạt bụi, cũng đang ngước nhìn lên trời sao.
Như xuân về hoa nở, lại như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Những biến đổi quy tắc cực nhỏ này, đã khiến cho kết cấu cơ bản của mảnh thiên địa này bị rung chuyển, phá vỡ sự phong tỏa của phương diện quy tắc.
Thanh lôi quanh người Chiêu Vương chợt biến mất!
Đạo thể của hắn ta, biến thành trạng thái trong suốt.
Sau đó giống như một quả bóng nước không chịu nổi sức nặng, không tiếng động nổ tung.
Vô số mảnh nhỏ, bay như bướm lượn.
Lúc đó mọi sức mạnh đều cùng nhau tản đi, mọi dấu vết cũng bị hắn ta mang đi.
Chân thân Chiêu Vương đã độn thổ.
Nguyễn Tù đứng trên đỉnh Ti Huyền Địa Cung, trở tay nhổ xuống trâm ngọc gài tóc, tiến về phía trước quả quyết vẽ một đường!
Trước mặt y xuất hiện một tòa tinh môn, tinh môn hoa lệ đến cực điểm mở ra, một mảnh chéo áo nhẹ nhàng hạ xuống, bay vò lòng bàn tay trái của y.
Tư thái chéo áo nổi bật, lơ lửng như thần nữ.
Đây là thứ Chiêu Vương để lại!
Nó không có ý nghĩa đại biểu cho giới tính của Chiêu Vương.
Mà loại tư thái này vừa vặn đại biểu cho sự cường đại.
Đẹp, chính là sức mạnh. Chiêu Vương đương nhiên không thể cho phép một mảnh chéo áo bị Nguyễn Tù bắt được, để lại vật bên người cho đại tông sư Chiêm Tinh đương thời, là một chuyện quá nguy hiểm!
Mặc dù chân thân đã độn thổ đi xa, lại lần nữa quay lại, rung chuyển trời đất, phủ xuống sức mạnh vĩ đại.
Xa xa có tiếng sấm, như tiếng trống trời.
Đây là một loại áp bức cấp độ quy tắc.
Toàn bộ bầu trời đều mơ hồ sụp đổ xuống!
Khiến người ta cảm thấy một loại áp lực vô vọng và khủng khiếp.
Nguyễn Tù ngửa mặt nhìn trời, mặt không đổi sắc. U quang kia tăng vọt, Ti Huyền Địa Cung cũng tùy theo lay động, vô cùng vô tận sức mạnh bốc lên trời, như núi nâng trời, ngăn cản áp lực mà Chiêu Vương mang lại.
Hai loại sức mạnh vĩ đại va chạm nhau, nhất thời khó phân kết quả.
Nhưng một mảnh chéo áo nằm trong lòng bàn tay Nguyễn Tù, bỗng nhiên kêu một tiếng tiêu tan, vỡ vụn thành những mảnh nhỏ. Hoặc đó chính là, “một” nguyên hải.
Cho nên nói, còn gọi là Chiêu Vương xóa bỏ dấu vết?
Khương Vọng đứng ngoài quan sát trận chiến này đang nghĩ vậy, liền thấy Nguyễn Tù nhẹ nhàng nhướng lông mày, tư thái ưu mỹ cắm cây trâm ngọc đen trở lại búi tóc, ngón trỏ tay trái nháy mắt được bao phủ trong đủ loại màu sắc, ở phía trước tìm được một chiếc vòng nhỏ.
Chiếc vòng nhỏ liền trở thành tồn tại chân thực…
Trong chiếc vòng có một sợi hơi thở rất nhỏ, đang giãy dụa như rồng như rắn.
Hơi thở Chiêu Vương để lại trong mảnh chéo áo kia, đã bị bắt được!
Ầm ầm!
Tia sét kinh hoàng xuyên qua bầu trời, giống như một ánh đao ngoằn ngoèo, hoàn toàn xé nát trời sao.
Chiêu Vương đương nhiên không chịu cho phép tình huống như vậy xảy ra.
Thậm chí đang muốn đột phá phong tỏa, cùng chém giết chính diện với Nguyễn Tù đang khống chế Ti Huyền Địa Cung.
Nhưng giờ khắc này, từ đất Tề cho đến đất Hạ, hàng ngàn dặm đường đã bị chinh phục, cờ xí tung bay, khí tím bốc lên!
Nếu như hắn ta lại dây dưa thêm chút nữa, Tề quốc sẽ lập tức có Chân Quân khác giá lâm!
“Buồn cười thế nhân đều xem thường Nguyễn Tù ngươi!”
Chỉ để lại một câu như vậy, sau đó câu nói này cũng bị xóa đi.
Đột nhiên trời quang mây tạnh, mọi dị tượng đều biến mất.
Chiêu Vương lúc này đã đi thật, bởi vì nếu không đi, hắn ta liền nhất định sẽ bị giữ lại chỗ này.
Cho nên khắp nơi an bình, gió mát nắng ấm dễ chịu.
Thế gian giống như chưa từng gợn sóng.
Ti Huyền Địa Cung hiển hách cũng đã lần nữa quay lại dưới mặt đất.
Chỉ có tinh văn Hổ Đài ngoại thành Quý Ấp, trầm mặc nghênh đón ánh mặt trời, dường như tinh văn trên đó từ xưa đã có, không có gì dị thường. Nguyễn Tù nét mặt quá mức trẻ trung kia một mình đứng giữa tinh văn Hổ Đài, giống như một thiếu niên lang đang đứng đó ngắm cảnh.
Y nhìn thoáng qua Tô Quan Doanh và Khương Vọng đang bay cực nhanh quay về, tay trái thu chiếc vòng nhỏ kia lại, tay phải chỉ lên trời, nhẹ nhàng nhấc lên.
Bên ngoài Hổ Đài, Sư Minh Trình bị Chiêu Vương tát một cái lún sâu dưới đất cũng được kéo lên. Sức mạnh kinh khủng trấn áp Hổ Đài của hắn ta, cũng bị Nguyễn Tù tiện tay xóa đi.
“Con bà nó!” Sư Minh Trình hung ác một bước đạp quay lại tinh văn Hổ Đài, không kịp quan sát sự biến đổi của nơi này, liền oán hận nói: “Lá gan của Bình Đẳng quốc to quá rồi, lần tới lão tử đi đâu cũng sẽ mang theo quân!” Bên phía Quan Tinh lâu ở Lâm Truy mọi thứ đều như thường, Nguyễn Tù ám tàng nơi đất Hạ, là để trấn áp Nam Cương vừa mới bình định, rất có thể sẽ xảy ra biến cố này. Y đường đường là Chân Quân đương thời, cũng một bước chưa dời, ẩn nấp ở đây hơn nửa năm.
Lá át chủ bài Ti Huyền Địa Cung này, không phải là nhằm vào Bình Đẳng quốc. Chỉ là vừa lúc Bình Đẳng quốc hung hăng ngang ngược, liền quăng vào mặt Bình Đẳng quốc.
Bình Đẳng quốc thế mà thật sự dám phái ra người có cấp bậc như Chiêu Vương, Sư Minh Trình trước đó không hề nghĩ tới. Một cái tát này, chịu quá oan uổng.