Chương 3008: Bạch ngưu chạy hướng nam (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng nhìn cậu bé, nói tiếp: "Sư phụ nói cho con biết, dưới tình huống nào mới khiến sư phụ cảm thấy mất mặt. Đó là khi con dùng danh tiếng của sư phụ, làm chuyện phi pháp ở bên ngoài. Nếu như con theo sư phụ học tập lại làm mất phẩm đức tốt đẹp. Nếu như con bị người khác tổn thương, sư phụ lại không thể bảo vệ được con... Những lúc như vậy, sư phụ mới có thể cảm thấy mất mặt."
Chử Yêu nói: "Sư phụ, người không giống với bọn họ."
"Không giống chỗ nào?" Khương Vọng hỏi.
Chử Yêu nói: "Mẫu thân con nói, con phải liều mạng cố gắng, phải vô cùng hiểu chuyện, phải đặc biệt chú ý ngôn hành cử chỉ, không thể làm mất thể diện của người. Liêm đại thúc nói với con người là là một người không tầm thường, con đã là đồ đệ của người thì cũng không thể quá kém, nếu không là đang làm mất mặt người."
Khương Vọng thấm thía nói: "Mẫu thân con là một người mẫu thân tốt, Liêm đại thúc của con cũng là một người bằng hữu tốt nhưng sư phụ con chưa chắc đã là một sư phụ tốt. Đương nhiên, chúng ta đều hi vọng con tốt nhưng những lời chúng ta nói, con không nhất định phải nghe theo. Bởi vì chúng ta cũng đều là người bình thường, chũng ta cũng không nhất định sẽ luôn đúng."
Chử Yêu cái hiểu cái không mà nhìn hắn.
Khương Vọng nghĩ nghĩ, lại nói: "Lúc người mợ kia của con mang người đến cổng nhà con mắng mẫu thân con, tâm tình lúc đó của con thế nào?"
Chử Yêu nói: "Con rất tức giận."
"Chờ tới khi con trưởng thành, nếu như nhìn thấy một đám người ức hiếp một đứa bé, con sẽ có tâm tình gì?"
Chử Yêu nghĩ nghĩ, lại nói: "Con cũng rất tức giận."
"Còn đối với đứa bé bị ức hiếp kia thì sao?"
"Con cảm thấy nó rất đáng thương."
"Con sẽ làm thế nào? Ta nói là nếu con không đánh lại được những người kia."
"Con sẽ đi báo quan."
Khương Vọng cười: "Như vậy là con đã trở thành người sư phụ hy vọng rồi. Giữ được dũng khí phẫn nộ nhưng vẫn không quên thương xót, làm chuyện tốt trong khả năng... Đây chính là kỳ vọng của sư phụ với con."
"Người không cần con về sau cũng giống như người, đoạt khôi thủ Hoàng Hà, làm thiên hạ đệ nhất sao?" Khương Vọng lắc đầu.
"Không cần con phong hầu bái tướng giống người sao?" Khương Vọng lắc đầu.
Chử Yêu nháy nháy mắt: "Mấy ngày trước, con từng đọc được một câu "hy sinh vì nghĩa" trong sách, sách nói đó là hành động cảu thánh hiền, vì sao người chỉ dạy con làm trong khả năng?"
Khương Vọng nghiêm túc nói: "Hy sinh vì nghĩa đương nhiên là vĩ đại, ta kính nể những người như vậy. Nhưng ta không yêu cầu con trở thành người như thế, ta cũng sẽ không yêu cầu bất kỳ ai trở thành người như vậy. Loại tinh thần vĩ đại kia nên xuất phát từ giác ngộ của bản thân chứ không phải vì bị người khác quy huấn."
Chử Yêu lại nói: "Con nghe bọn họ nói, lần người chắn Họa Thủy kia, chính là hy sinh vì nghĩa, là làm việc vô cùng vĩ đại."
"Vĩ đại hay không vĩ đại là hai chuyện khác nhau. Lúc ấy, thực ra ta cũng không suy nghĩ gì nhiều, nếu có thêm một lần nữa cũng chưa chắc dám làm như vậy. Sư phụ còn sống, trên lưng đeo theo lo lắng của rất nhiều người, không thể coi thường tính mạng của bản thân. Sư phụ muốn nói cho con biết là, nếu như trong lòng con có tiêu chuẩn đạo đức cao nhất, thì con hẳn phải dùng để yêu cầu chính bản thân mình. Có một vị tiền bối đã từng nói cho sư phụ "Lấy tiêu chuẩn của mình yêu cầu người khác đã là quá nghiêm khắc, lấy tiêu chuẩn của mình yêu cầu thế giới vậy thì chính ngươi ác mà không biết, ngươi là ma trong ma." Sư phụ thường hay tự xét lại, cũng tặng câu nói này cho con."
Loại chuyện dạy đồ đệ này, Khương Vọng cũng không có mục đích lớn lao gì. Hắn chỉ muốn cố gắng hết sức, chiếu cố cho người nhà Chử Mật.
Trước giờ hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình là một người tuyệt đối chính xác, hắn thậm chí còn không dám chắc bản thân có thể trở thành một sư phụ tốt được hay không.
Hắn không định dùng mình làm một bản điêu khắc mẫu, để điêu khắc Chử Yêu. Ngoài việc tu hành, hắn thường chỉ nói cho Chử Yêu biết "Không nên làm cái gì", chứ rất ít khi nói Chử Yêu "Con nhất định phải làm gì".
Hắn không cho rằng mình là một người thấu triệt lẽ đời, hiểu được đạo lý nhân sinh, bản thân hắn cũng chỉ mới hai mươi mốt tuổi mà thôi. Duy chỉ có một thân kỳ nghệ, là đạt được nghiệm chứng từ vô số làn chém giết. Nhưng chỉ có thể tự tu nghiệp, không thể truyền đạo. Cho nên khi thảo luận nhân sinh với Chử Yêu, hắn sẽ rất cẩn thận.
Nhưng sau những lần đối thoại với Chử Yêu này, hắn rõ ràng cảm nhận được, bốn tòa tinh lâu trên tinh khung xa xôi lại càng trở nên rõ ràng hơn, cũng càng sinh động hơn.
Bắc Đẩu tinh vực, tự có tinh quang của Khương Vọng hắn lưu động.
Hắn đối thoại với Chử Yêu, còn tinh quang thánh lâu thì truyền đạt đạo của hắn vào vũ trụ.
Thuật đạo cũng là tu đạo.
Quá trình truyền đạo cũng là đang sắp xếp lại chuyện xưa trên đạo của mình.
Hắn đang dạy Chử Yêu nhưng sao lại không phải là đang tự vấn bản thân mình?
Con đường thẳng đi về phía nam, đến phủ Cẩm An thì dừng lại.
Người trấn thủ nơi này chính là công tước nhất đẳng của Lương quốc, lão tướng Hoàng Đức Di.
Năm đó, khi Khang Thiều nâng cờ phục quốc, ông tqa chính là người ủng hộ mạnh mẽ nhất của Khang Thiều, dùng đại công phục quốc mà có thể cùng quốc đồng tôn.(1)
(1) Được sự tôn trọng như quốc gia, quốc chủ.
Đương nhiên, tại nước nhỏ như Lương quốc, phân lượng của công còn lâu mới có thể so được với Hạ quốc.
Tuy Hoàng Đức Di được phong Công tước nhưng tu vi cũng chỉ dừng ở Thần Lâm, không thể đột phá tới cảnh giới cao hơn.
Thực lực quốc gia có thể giúp người tu hành đột phá cảnh giới, nhưng điều này không phải là lẽ tất nhiên. Cho dù là thể chế tốt nhất cũng cần nhân tài trác tuyệt đến chèo chống.
Cho nên Tề quốc đã là bá chủ Đông Vực, vẫn muốn quảng nạp tứ hải. (2)
(2) Chiêu nhận hiền tài ở khắp nơi.
Nói đến thì, lần duy nhất mà Khương Vọng và Hoàng Đức Di đã từng gặp trước đây, ước chừng chính là vì cháu ruột của ông ta là HoànG Túc, cũng đã từng tham dự Hoàng Hà Hội năm 3919 Đạo Lịch.
"Hầu gia." Thủ lĩnh của đội đề kỵ mở đường dẫn ngựa quay về, dừng trước xe trâu báo cáo: "Người Lương quốc nói không cho phép quân đội đi qua, ngài đi Kiếm Các chỉ có thể đi một mình... Ngài xem, chúng ta có cần phải cưỡng chế xông quan không?"