Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3007 - Chương 3007 - Thiếu Niên Đắc Chí (3)

Chương 3007 - Thiếu niên đắc chí (3)
Chương 3007 - Thiếu niên đắc chí (3)

Chương 3007: Thiếu niên đắc chí (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Nguyễn Tù cười: "Nếu đổi lại là người khác, ta khó tránh khỏi muốn cậy già lên mặt, nói một câu mơ tưởng xa vời. Nhưng còn Võ An Hầu , quả thực có thể suy nghĩ một chút."

Hai người đi đến một cái đài cao, nằm ở hướng chính bắc, từ xa xa có thể nhìn thấy một mảnh rừng đá bị che khuất trong sương mù. Những tảng đá lớn được điêu khắc thành vô số hình dáng dị thú, hoặc đang gào thét hoặc đang giơ nanh múa vuốt.

"Vậy cũng xem như là rất xa xôi." Khương Vọng nói.

"Đã nhìn thấy thì không xem là xa." Nguyễn Tù đáp lại.

"Còn chưa cảm ơn Nguyễn đại nhân đã cho ta cơ hội vào đây tu hành."

Nguyễn Tù khoát khoát tay: "Động thiên cửa sổ rốt cuộc cũng chỉ giúp ngươi nhìn rõ ràng hơn một chút, còn đường dưới chân vẫn phải cần bản thân tự đi. Nói trắng ra là, loại bảo địa như Ti Huyền Địa Cung cũng chỉ có thể trợ giúp chút ít cho thiên tài trong thiên tài. Đối với nhân tài có thiên phú như ngươi hiệu quả cũng không lớn. Dù không có khoảng thời gian kinh lịch ở Tắc Hạ Học Cung, ngươi cũng có thể nhìn thấy những phong cảnh kia."

Khương Vọng cũng không khiêm tốn, chỉ nói: "Có thể mau một chút vẫn tốt hơn."

"Ngươi rất vội?"

"Thường cảm thấy mỗi một chút thời gian cũng đều rất gấp gáp."

Nguyễn Tù thở dài: "Người trẻ tuổi đừng quá căng thẳng."

Khương Vọng không nói gì.

Không cần giải thích, bởi vì hắn hoàn toàn tán thành sự gấp gáp của mình. Nếu như có thể, hắn còn muốn gấp hơn một chút, cố gắng hơn một chút.

Không cần phải than thở với ai bởi vì đây là lựa chọn của hắn.

"Có muốn đến Kiếm Các đi dạo không?" Nguyễn Tù cũng nhìn rừng đá ở phía xa, đột nhiên hỏi.

"Kiếm Các?"

Trên khuôn mặt trẻ tuổi của Nguyễn Tù lộ ra nụ cười: "Kiếm Các lập phong làm kiếm, thỉnh vấn kiếm khôi trên thế giới. Trường Tương Tư của ngươi chẳng lẽ không muốn kêu vang ở Thiên Địa Kiếm Hạp?"

Khương Vọng nhớ tới lời tối hôm qua Trọng Huyền Thắng đã nói, bình tĩnh đáp lại: "Ta không rõ ý của Nguyễn đại nhân."

Nguyễn Tù cũng không ngại: "Không có Chân Quân trấn Nam Cương thì không sao nhưng bây giờ ta đã ở đây, chỗ bên phủ Cẩm An cũng nên thương lượng lại rồi."

Ý nghĩa chiến lược của phủ Cẩm An đương nhiên Khương Vọng hiểu.

Hắn nghĩ nghĩ, chỉ nói: "Ta nên làm như thế nào?"

Nguyễn Tù chỉ cười nói: "Ngươi xưa nay quá già dặn rồi. Võ An Hầu thiếu niên đắc chí hẳn nên phách lối một chút mới đúng."

"Sư phụ sư phụ, ngài hy vọng con sẽ trở thành người như thế nào?" Trên chiếc xe trâu đang đi về phía nam, Chử Yêu ghé vào trên cửa sổ xe nhìn hồi lâu, đột nhiên hỏi.

Lúc này bọn họ đang trên đường đi đến Kiếm Các.

Một đội đề kỵ ở phía trước mở đường, một đội đề kỵ ở phía sau hộ vệ.

Đường đường là Võ An Hầu đi tuần Nam Cương, đương nhiên sẽ không có chuyện không có mắt gì phát sinh.

Dù là đám người lòng mang cố quốc kia cũng sẽ không ngốc đến mức dến quấy rầy quân công Hầu gia đã thu phục quân chính quy của cố Hạ quy thuận. Khương Vọng từ trong tu hành phân ra một phần tâm tư, cười nói: "Vì sao đột nhiên lại hỏi như vậy?"

Chử Yêu gật gù đắc ý nói: "Con nghe bọn họ nhắc đến người, đều nói người rất đáng gờm. Con phải làm sao mới có thể không tầm thường giống như người đây?"

Khương Vọng nói: "Kiếm nhiều tiền rồi phát lương cho bọn họ giống như ta là được."

Chử Yêu khẽ trợn đôi mắt nhỏ, cảm thấy như đã được khai thông.

"Phải làm sao mới kiếm được nhiều tiền?" Cậu bé kích động nói.

Khương Vọng nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn không nên dạy hư đồ đệ của mình, thế là đưa ngón trỏ ra, điểm lên trán tên nhóc kia một cái: "Nghĩ gì thế! Sư phụ là muốn cho con biết, đừng nghe những lời thổi phồng kia. Phải chờ sau khi ta chết thì đánh giá về ta mới chân thực được. Bây giờ bọn họ khen ta, là nói cho con nghe, cuối cùng là muốn để ta nghe được."

Chử Yêu vuốt vuốt trán: "Vậy có phải bọn họ rất xấu không?"

"Sao lại nói vậy?" Khương Vọng hứng thú hỏi.

"Bởi vì bọn họ đều không chân thành, không phải thật tâm thật ý nói những lời đó." Chử Yêu lại nói tiếp: "Không phải người từng dạy phải chân thành đối xử với mọi người sao?"

"Chân thành là yêu cần chính bản thân mình chứ không phải là áp đặt lên người khác." Khương Vọng cười nói: "Bọn họ làm việc dưới trướng Hầu phủ, muốn xuất hiện trước mặt ta, muốn được ta tán thưởng đều là lẽ thường tình ở đời sao có thể nói là "xấu"?"

"Nhưng không phải nói dối là sai sao?" Chử Yêu lại hỏi.

Khương Vọng ung dung giải thích: "Giống như con có hai người bạn nhỏ, một người ngày nào cũng nói con cơ linh đáng yêu, rất có thiên phú. Một người ngày nào cũng nói con vừa đen vừa gầy giống như que củi, con thích chơi với ai hơn?"

Chử Yêu thành thực đáp: "Bạn của con sẽ không mắng con."

"Cho nên con thích chơi với ai không phải đã rõ rồi sao?" Khương Vọng cười nói: "Người nào cũng thích nghe người khác khen ngợi, cho nên bọn họ mới khen con như vậy, con hiểu chưa?"

Chử Yêu ra dáng tiểu đại nhân sờ sờ cằm, suy tư: "Cho nên sư phụ cũng rất thích nghe tán dương, cho nên bọn họ mới khen người như vậy, đúng không?"

Khương Vọng bật cười: "Cái này gọi là "Trên có chỗ thích, dưới nhất định càng thích hơn". Chử Yêu con phải lấy đó làm gương."

"Sư phụ."Chử Yêu nghiêm túc hỏi: "Người hi vọng con trở thành người như thế nào? Người chưa từng nói cho con biết."

Ước chừng là ngoài việc muốn báo đáp, cậu còn muốn trở thành người mà sư phụ muốn cậ trở thành. Cậu muốn để sư phụ hài lòng nhưng hình như sư phụ chưa từng đưa ra yêu cầu gì với cậu. Đây là lần thứ hai cậu hỏi vấn đề này.

Cho nên Khương Vọng nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó mới nói: "Ừm... Thực ra, sư phụ không muốn con trở thành một hình mẫu cố định nào đó. Cũng không muốn áp đặt mục tiêu cùng trách nhiệm cho con, chỉ cần con không làm việc ác, không phạm pháp, không làm tổn thương người khác thì con muốn trở thành người như thế nào cũng được."

"Thế nhưng người là Võ An Hầu Đại Tề mà."

"Vậy thì sao chứ?"

"Người không hy vọng đồ nhi không làm người mất mặt sao?"

"Sao con lại làm ta mất mặt chứ?"

"Ví dụ như, con đánh không lại người khác, không thông minh bằng đồ đệ người khác, không có thiên phú như đồ đệ người khác... Người là Võ An Hầu, chẳng lẽ người không cảm thấy mất mặt sao?"

"Nếu như con cảm thấy những chuyện này mất mặt vậy cũng chỉ là con cảm thấy mất mặt thôi chứ không phải ta cảm thấy như vậy. Bởi vì con có cuộc đời của con, ta có cuộc đời của ta. Con đánh không lại người khác, không cố gắng bằng người khác, đó là chuyện của con, liên quan gì đến mặt mũi của ta."

Bình Luận (0)
Comment