Chương 3006: Thiếu niên đắc chí (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Còn vinh danh như Thái Hư Tứ Tượng Tu Sĩ thì sau khi Luận Kiếm Đài tấn cấp sẽ biến mất. Mà Khương Vọng cũng không đạt được vinh danh Thái Hư Tối Cường Ngoại Lâu thì đã nhảy lên Thần Lâm, xem như vĩnh viễn mất đi một lần hiệu quả vinh danh. Có điều, so với tiếc nuối bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh thì lần nhảy lên trên chiến trường phạt Hạ kia quan trọng hơn rất nhiều.
Về vinh danh ở cấp độ Thần Lâm...
Luận Kiếm Đài bây giờ của hắn đã khôi phục cấp độ của Tả Quang Liệt năm đó. Nhưng là, cấp độ Luận Kiếm của Thần Lâm trong Thái Hư Huyễn Cảnh vẫn chưa mở ra, ước chừng là vì cho tới bây giờ tu sĩ Thần Lâm tham dự Thái Hư Huyễn Cảnh cũng không nhiều, không đủ số lượng để kết đôi luận kiếm. Mà Hư Uyên Chi lấy bảy mươi hai phúc địa hấp dẫn tu sĩ Thần Lâm tới, tất cả đều nằm trong danh sách khiêu chiến phúc địa.
Đợi đến lúc nào đó, tu sĩ Thần Lâm cũng khống chế Luận Kiếm Đài không ngừng tranh đấu trong tinh hà, Thái Hư Huyễn Cảnh đã phát triển đến một tầng khác rồi.
Phẩm giai của Diễn Đạo Đài thì kém xa của Tả Quang Liệt năm đó. Thứ nhất là lúc trước Thái Hư Huyễn Cảnh khao khát công pháp rất lớn, công cho ra cũng nhiều; thứ hai Tả Quang Liệt là thiên tài cấp cao nhất về thuật pháp không chỉ ở Sở quốc mà còn trong cả thiên hạ, đạo thuật tự sáng tạo đếm không hết, cống hiến đối với Thái Hư Huyễn Cảnh hơn các tu sĩ cùng cảnh rất nhiều. Thứ ba, Tả Quang Liệt chấp chưởng Xích Anh, kinh lịch qua chiến tranh cũng hơn xa Khương Vọng, đạo thuật thu thập được sau khi phá quốc đương nhiên cũng càng nhiều.
...
Ngày thứ hai, từ sớm Khương Vọng đã tới tinh văn Hổ Đài.
Tướng sĩ đóng ở Hổ Đài dùng pháp quyết tương ứng mở cửa địa cung -- hôm qua đại chiến kịch liệt như vậy nhưng Hổ Đài vẫn còn lưu lại tính văn, cơ quan ở cửa vào cũng chưa bị hư hỏng, sức mạnh của cường giả Diễn Đạo quả thực là khó mà tưởng tượng được.
Thềm đá thật dài vẫn luôn kéo sâu vào trong lòng đất nhưng vì trên tường có đèn cùng minh châu nên cũng không tối.
Giày nện trên thềm đá tạo nên âm vang, ẩn ẩn mang đến cảm giác vui vẻ.
Nhưng loại cảm giác này cũng xa xôi, mơ hồ. Ngươi nên biết, tiền thân của nó là "Thiên Trụ Ti Huyền Thiên", vốn đã bị dòng sông thời gian rửa sạch. Sau khi nó luyện thành Ti Huyền Địa Cung cũng đã diễn hóa trong tháng năm dài đằng đẵng.
Bây giờm Khương Vọng đi ở chỗ này, phảng phất như nghe được tiếng vọng của thời gian.
Hắn từng áp chế thiên kiêu của chư quốc trên Quan Hà Đài, nhận được chút ánh sáng nhân đạo.
Hắn từng nhảy ra khỏi dòng sông vận mệnh trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhờ sự trợ giúp của Dư Bắc Đấu, cũng nhờ đó tạo thành hiện tượng giả chết trong hiện thế, tránh một kiếm của Yến Xuân Hồi. Khi đó, tại phía trên dòng sông vận mệnh, hắn không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể bôn ba một cách vô tri vô giác, vô vọng.
Hắn từng lấy thân trấn Họa Thủy ở Trường Lạc Địa Quật, hoảng hốt không thấy gì trong u minh.
Nhắc tới cũng kỳ quái, hắn được bồi dưỡng trong trong Tắc Hạ Học Cung lâu như vậy nhưng chưa từng có cảm thụ như thế này.
Một số thời khắc, ước chừng ngươi chỉ có thể "hiểu được", mới có thể cảm động.
Hắn biết đại khái cái gì là Ti Huyền Địa Cung.
Thềm đá dài dằng dặc cuối cùng cũng đi hết, cửa lớn bằng đá chậm rãi dời sang hai bên.
Trong cung điện trống rỗng, cũng không có nhân khí.
Những quần thể kiến trúc nối tiếp nhau, cung đài lầu uyển, giống như những con cự thú không có tình cảm. Bọn chúng giảng thuật lịch sử cổ xưa, lẳng lặng chờ đợi người hữu duyên có thể hiểu hoặc không hiểu.
Quá an tĩnh.
Vì giữ lại bí mật của Ti Huyền Địa Cung, mà trong toàn bộ những năm Thần Võ, Ti Huyền Địa Cung chưa từng được mở ra.
Ở thời Hạ Tương Đế, Minh Thọ Kỳ chính là người chưởng quản Ti Huyền Địa Cung, địa vị tại Hạ đình tất nhiên là không tầm thường. Tại những năm Thần Võ, cũng luôn một mực cố thủ cửa cung, để không bại lộ tình huống trong Ti Huyền Địa Cung. Mà giao nhiệm vụ trọng yếu như vậy cho ông ta phụ trách chứng tỏ Thái hậu cùng Võ Vương vô cùng tín nhiệm, hoàn toàn không có chút nghi kỵ nào.
Một nhân vật như vậy, lúc đầu Tề thiên tử đã thu hàng ông ta như thế nào? Lại làm sao có thể cam đoan lòng trung thành của ông ta trong suốt ba mươi ba năm chưa từng liên hệ đây?
Đáp án này, có lẽ chỉ có Tề thiên tử cùng bản thân Minh Thọ Kỳ mới biết được.
Không, thậm chí không chỉ ba mươi ba năm. Bởi vì trước khi Tề diệt Hạ, ai cũng không ngờ Hạ quốc đang phát triển không ngừng lại nhanh chóng nghênh đón diệt vong... Minh Thọ Kỳ có thời gian thủ ở nơi này lâu hơn rất nhiều.
Nhưng nếu như nghĩ lại, đối mặt với bất thế hùng chủ như đương kim Tề thiên tử, lại có mấy người, có thể không bị tin phục?
Khương Vọng yên lặng cảm thụ sự dị động của tòa địa cung này như lúc cảm thụ Tắc Hạ Học Cung.
Nếu bàn về nguyên khí mà nói, Ti Huyền Địa Cung cũng không mạnh hơn ngoại giới quá nhiều, thạm chí số lượng nguyên khí không nhiều này cũng rất "mới mẻ". Nói cách khác, Ti Huyền Địa Cung mới bắt đầu thu nạp nguyên khí bên ngoài.
Trước hôm qua, nó vẫn luôn bảo trì trạng thái trống vắng, để ẩn núp bản thân.
Hắn đương nhiên cũng cảm nhận được "cửa sổ" của Ti Huyền Địa Cung, từ đây có thể nhìn rõ "thật" của thế giới.
So với Tắc Hạ Học Cung, "cửa sổ" của nó cũng không lớn lắm, ước chừng cũng không có "tầm mắt" tốt bằng Tắc Hạ Học Cung... Nhưng khi dạo bước nơi đây, Khương Vọng không cảm giác được sự khác biệt. Có lẽ là do tu vi chưa đủ, phải đợi đến cảnh giới Động Chân, mới có thể phân tích chính xác được.
Giờ phút này, Khương Vọng đang nghĩ, thế giới địa cung mênh mông vô bờ trước mắt này, rốt cuộc phải cần sức mạnh cỡ nào mới có thể đánh vỡ được nó?
Đương kim Tề thiên tử đã lâu không mặc giáp, thật không biết năm đó khi ông ngự giá thân chinh là hùng phong cỡ nào.
"Võ An Hầu đang suy nghĩ gì vậy?" Nguyễn Tù một thân trường bào, trâm cài tóc cắm nghiêng, chẳng biết đã xuất hiện ở bên cạnh từ lúc nào.
Ti Huyền Địa Cung lúc này cũng chỉ có Nguyễn Tù cùng Minh Thọ Kỳ đang ở.
Còn nhóm học viên mới, phải đợi phủ Tổng đốc bên kia đưa ra điều kiện cụ thể mới có thể chính thức tiến vào.
"Giám chính đại nhân." Khương Vọng khẽ cúi đầu hành lễ, sau đó nói: "Ta đang nghĩ đến phong cảnh ngoài cửa sổ."