Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3010 - Chương 3010 - Tương Kiến Hoan (1)

Chương 3010 - Tương Kiến Hoan (1)
Chương 3010 - Tương Kiến Hoan (1)

Chương 3010: Tương Kiến Hoan (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Nếu nói có ai khắc sâu ấn tượng với thần uy của Võ An Hầu Đại Tề thì ngoại trừ người Nam Hạ ra, chính là người Lương quốc.

Lúc trước, khi vó ngựa đạp các phủ Đại Hạ, hai Thần Lâm đối chiến sáu Thần Lâm, giết Bắc Hương Hầu Thượng Nhạn Hổ mà trấn Họa Thủy là phát sinh ngay trước mắt bọn họ.

Nếu không phải người Tề xuôi nam, sao bọn họ có thể chiếm được phủ Cẩm An? Không bị người Hạ phá nước bắt vua đã là phải thắp nhang cầu nguyện trời đất rồi. Vậy nên, dù cho người bên dưới tuyên truyền thế nào thì thân là hoàng tộc Lương quốc Khang Văn Hạo vẫn hiểu rất rõ chân tướng.

Sau khi xe trâu đi được một đoạn, Chử Yêu nhịn không được hỏi sư phụ: "Vì sao vừa rồi người lại không gặp vị tướng quân kia? Trông sắc mặt hắn rất khó nhìn nha."

"Vi sư có một quan điểm muốn chia sẻ với con, đúng và không đúng là do bản thân mỗi người tự phán đoán, chỉ cần không làm hại đến người khác thì thế nào cũng được. Nhưng khi ra ngoài, đại biểu cho quốc gia thì phải chú ý thân phận của mình."

Giọng nói của Khương Vọng truyền ra từ trong xe: "Lần này, nếu là Hoàng Đức Di đích thân đến, vi sư có thể gặp một lần. Bởi vì ông ta đã lớn tuổi, chúng ta không ngại việc kính lão. Còn đám người còn lại, Phó tướng này, Thiên tướng kia thì không cần phải để ý đến. Nếu chó mèo gì đến cũng phải gặp chẳng phải tự làm mất thân phận sao?"

Chử Yêu ngây thơ gật đầu: "Sư phụ, con hiểu rồi."

Đối với Khương Vọng mà nói, những chuyện như cấm mang hộ vệ tùy hành, chỉ cho phép bản thân hắn tự đến Kiếm Các... Là việc mà người Lương quốc tận lực biểu hiện chủ quyền hắn có thể phối hợp, cũng không để ở trong lòng.

Mặc dù Nguyễn Tù nói, chuyến này hắn cứ thể hiện phong cách của người trẻ tuổi một chút, cần phô trương một chút. Thế nhưng hắn cần gì phải phách lối với người Lương quốc? Cần gì phải phách lối với đám quan tiểu tốt này? Tay tát tiểu tốt, cưỡng ép xông quan, tạo nên xung đột ngoại giao, những việc lãng phí thời gian như thế là không cần thiết. Dù sao cũng không đến mức giận dữ rút kiếm lấy mạng đám quan nhỏ này.

Thứ người Lương quốc cậy vào chính là Kiếm Các cùng Huyết Hà Tông. Hắn chỉ cần đến Kiếm Các phách lối là được.

Đến lúc đó, người Lương quốc sẽ tự biết nên tỏ thái độ thế nào.

Về phần, đám người hoàng tử Lương quốc Khang Văn Hạo, chẳng qua chỉ là một khúc nhạc đệm trên đường mà thôi.

Hắn nguyện ý phối hợp với quyền quản lý của Lương quốc với phủ Cẩm An nhưng không có nghĩa là ai cũng có tư cách lãng phí thời gian của hắn.

Những quân nhân canh giữ ở phủ Cẩm An đều là tinh nhuệ khó có được, biên quân Cẩm An của Hạ cũ, giờ đã đầu quân cho Lương quốc cũng đều có chiến lực không tầm thường. Nhưng một Chử Yêu vừa đen vừa gầy chỉ mới chín tuổi một mình đánh xe, nghênh ngang đi dọc đường những quân nhân này cũng chỉ có thể dùng mắt đưa tiễn, chưa từng dám lỗ mãng.

Đối với Chử Yêu mà nói, đây là một đoạn kinh nghiệm khó có được.

Cậu biết sư phụ mình là một đại nhân vật không dễ chọc, lúc ở trấn Ngõa Diêu cậu đã từng được chứng kiến uy của sư phu, từ Đình trưởng đến Trưởng trấn lại đến Thành chủ, từng người từng người đều ngoan ngoãn phục tùng như mèo con. Nhưng không ngờ, sự uy phong của sư phụ ở bên ngoài cũng không hề thuyên giảm! Cho tới bây giờ, cậu mới hơi hiểu ra được đôi chút, cái gì gọi là "Nổi tiếng thiên hạ, Võ Huân hiển hách".

Bàn tay đang nắm dây cường càng thêm có lực, cũng càng thêm kiêu ngạo.

Trên quan đạo dài dằng dặc chỉ có tiếng bánh xe lộc cộc, Khương Vọng vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, Chử Yêu thỉnh thoảng lại trò chuyện với Bạch Ngưu, cũng không cảm thấy cô độc. Mãi đến một lúc nào đó, bỗng nhiên vừa nhấc mắt liền thấy một dãy núi trùng điệp như cự thú nằm ở trước mắt. Đưa mắt nhìn chỉ thấy bóng núi chập chùng, không thấy tận cùng.

Giữa những dãy núi non bàng bạc, có một con đường hẹp, giống như bị ai đó dùng kiếm chém ra, nhuộm đầy sắc trời. Bên trong mảng màu xanh đen bất tận là một đường trắng cô độc.

Đây chính là Vấn Kiếm Hạp.

So với Đoạn Hồn Hạp thì nó không hiểm ác bằng nhưng những vách đá nhọn như đỉnh núi, kiếm khí tung hoành. Bên trong tháng năm dài đằng đẵng không biết bao nhiêu kiếm khách đã đi qua nơi đây, lưu lại phong mang (1) cùng tiếc núi của mình.

(1) Phong mang: mũi nhọn, sự sắc sảo, tài năng.

Hài đồng, bạch ngưu, xe ngựa trong lúc hoảng hốt đã tiến vào Vấn Kiếm Hạp.

Xe trâu đi một đoạn rất dài, hai bên đường đều không có bóng người.

Gió ở hẻm núi đâm vào vách đá đầy vết kiếm, âm thanh hung lệ.

Chử Yêu dần dần cũng không còn vẻ nhẹ nhõm nữa, bắt đầu cảm thấy hơn căng thẳng. Có vài lần, cậu muốn chui vào toa xe, ngồi với sư phụ nhưng đều cắn răng nhịn được.

Cũng may, Bạch Ngưu vẫn luôn lắc lư cái đuôi, khiến cậu cảm thấy có chút an ủi.

Cũng không biết là đi được bao lâu, hạp phong vừa hết, một đạo kiếm quang đột nhiên tiến tới, hóa thành một nữ nhân áo lục, đứng ở trước xe.

Áo xanh váy hồng, ít có người kết hợp hai màu này lại đẹp mắt dược như thế. Nếu không phải là mỹ nhân Không phải chân chính, thì không đè ép được màu sắc diễm lệ như thế.

Nhưng nữ tử này trước mắt này có khuôn mặt như vẽ, dường như chiếm hết nhu tình của Kiếm Các sơn mạch.

Tất cả hiểm trở đều đột nhiên trở nên đột ngột, giống như để làm nổi bật lên phần tốt đẹp này.

Chử Yêu cầm dây cương, không nói gì, chỉ sững sờ nhìn nàng.

Ở trấn Ngõa Diêu chỉ toàn là bụi bẩn, người cũng lấm lem, những cô gái đen hơn cậu còn có rất nhiều.

Khi vào Lâm Truy, thấy những thị nữ tỷ tỷ trong phủ kia, cậu đã tưởng đây là tiên nữ. Nhưng thị nữ tỷ tỷ nói, trong phủ còn có một số tỷ tỷ biết khiêu vũ, đó mới là xinh đẹp. Cậu chưa kịp nhìn thấy thì đã bị sư phụ đưa đến Nam Hạ.

Nhưng những tỷ tỷ biết khiêu vũ kia có đẹp hơn nữa thì ắt hẳn cũng không thể nào sánh được với vị tỷ tỷ trước mặt này đi?

Ngũ quan của một người, sao có thể trưởng thành như vậy được chứ?

"Tiểu hữu". Nữ tử ghìm kiếm quang xuống, cũng không vì tiểu nam hài đang trố mắt mà biểu hiện ngang ngược, nàng nhìn cậu nhóc vừa đen vừa gầy này, lễ phép nói: "Ta là Ninh Sương Dung của Kiếm Các, mời Hầu gia nhà các ngươi ra gặp mặt một lần."

Dáng dấp của nữ tử này thật là dẽ nhìn!

Trong lòng Chử Yêu lại lần nữa lặp lại câu này.

Nhưng cậu vẫn nhớ kỹ chức trách của mình, dùng sức lắc đầu: "Không gặp, không gặp! Sư phụ ta là người có thân phận, há có thể ai cũng gặp?"

"Khục." Màn xe sau lưng xốc lên, sư phụ tằng hắng một cái, chui ra: "Người này có thể gặp."

Bình Luận (0)
Comment