Chương 3011: Tương Kiến Hoan (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chử Yêu u oán quay đầu, trong đôi con ngươi dài nhỏ rõ ràng đang nói: "Sư phụ, trước đó ngài không nói như vậy mà?"
Khương Vọng không nhìn ánh mắt của tiểu đồ đệ, chỉ mỉm cười với Ninh Sương Dung: "Đạo hữu, vì lần gặp mặt này, đã mấy năm rồi."
Hiện giờ, dung mạo của hai người đều không giống như khi ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh nhưng họ vẫn nhận ra nhau.
Vô số lần đấu kiếm đã sớm để bọn họ quen thuộc.
Trên mặt Ninh Sương Dung cũng là nụ cười, đánh giá hắn: "Không thể gặp mặt ở Quan Hà Đài nhưng hôm nay cũng xem như đền bù ước nguyện rồi. Ta thấy dung mạo của đạo hữu không bằng Độc Cô huynh nhưng khí chất lại hơn hẳn."
Khương Vọng có chút xấu hổ, chắp tay: "Thân phận bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh còn xin Ninh đạo hữu giữ kín giúp."
"Đương nhiên." Ninh Sương Dung cười đáp lễ, người cũng đứng thẳng lên, một tay rút kiếm, để ngang trước người, nhìn Khương Vọng, chỉ nói một tiếng: "Mời."
Khương Vọng chắp tay hỏi: "Ninh đạo hữu biết người đến là ta sao?"
Ninh Sương Dung nói: "Đây chính là nguyên nhân ta đến đón ngươi."
Khương Vọng cười nói: "Nếu không có việc này, chẳng lẽ Khương mỗ không đám để đạo hữu đón tiếp."
Ninh Sương Dung chỉ nói: "Quân tới chơi, ta nên đến phủ Cẩm An đón tiếp. Quân đến Vấn Kiếm nên ta giơ kiếm ở đây."
"À. Nơi này là Vấn Kiếm Hạp."
"Đúng thế. Nơi này là Vấn Kiếm Hạp."
"Đạo hữu thành tựu Thần Lâm lúc nào?" Khương Vọng lại hỏi.
"Vừa rồi." Ninh Sương Dung nói.
Thế là Khương Vọng nghiêm túc: "Hạnh ngộ."
Hắn khoát tay áo về phía sau một cái.
Chử Yêu liền đánh xe trâu lui lại, rời khỏi chừng trăm bước. Con Bạch Ngưu vô cùng có linh tính kia cũng đứng sát vách đá, trung thực giống một pho tượng.
Lúc này, bên trong Vấn Kiếm Hạp, trời chỉ có một đường.
Thanh sam, lục y đứng đối mặt nhau.
Ninh Sương Dung là căng quan ngạo, điều này bắt nguồn từ việc nàng có thiên phú kiếm đạo đỉnh cao, cũng từ nhỏ đã được vô số người vây quanh, chú ý. Nhưng đứng trước mặt Khương Vọng, người đã từng nhiều lần đánh bại mình, nàng đương nhiên không ngạo khí.
Mà ngược lại, lộ ra vẻ vô cùng cẩn thận.
Gió trong hạp liên tục thổi đến, ánh chiều tà chiếu qua khe hở.
Trong một nháy mắt nào đó.
Ánh mắt Ninh Sương Dung lóe lên, danh kiếm Thu Thủy đã ra khỏi vỏ.
Vỏ kiếm huơ ngang như tia điện, trực tiếp đâm vào vách đá vài tấc, mà mũi kiếm như nước, đã mang theo mục quang chảy xiết, nhảy lên mà ra.
Nét mặt của nàng hân hoan vui vẻ, giống như một thiếu nữ ngây thơ mười sáu tuổi, lanh lợi lướt qua những khóm hoa.
Ánh kiếm của nàng xán lạn uốn cong nhưng có khí thế, tươi đẹp động lòng người!
Từ lần đầu tiên gặp mặt tại Thái Hư Huyễn Cảnh đến bây giờ, đã đấu kiếm với Khương Vọng bao nhiêu lần nàng cũng không còn nhớ rõ. Hai bên đều hiểu rõ về nhau, đã sớm không cần phải thử.
Vậy nên, nàng vừa ra tay chính là tuyệt kiếm thuật mà trước đây chưa từng dùng đến "Đạp Toa Hành".
Nếu như nói sau nhiều lần đấu kiếm như vậy rồi, nàng còn không biết Khương Vọng có năng lực nhanh chóng nắm giữ hiểu biết, vậy quả thực hổ thẹn với thiên tư tuyệt đỉnh.
Thời cơ Thần Lâm, huyễn hoặc khó hiểu.
Đối với nàng mà nói, Khương Vọng người quen biết đã lâu trong Thái Hư Huyễn Cảnh, lấy thân phận Võ An Hầu Đại Tề đến đây bái sơn chính là thời cơ một bước kia.
Trong số đệ tử thế hệ này của Kiếm Các, nàng là xuất sắc nhất.
Trong số những đệ tử có tuổi tác tương đương với Khương Vọng trong Kiếm Các, chỉ có nàng mới thành Thần Lâm, cũng chỉ có nàng mới có cơ hội, giơ kiếm trước mặt Khương Vọng.
Vậy nên, là nàng tới.
Nàng đương nhiên không trông mong bản thân có thể giành được thắng lợi nhưng đặc biệt thành tựu Thần Lâm, hôm nay mang theo Thu Thủy ngăn ở Vấn Kiếm Hạp, nàng cũng muốn dùng hết sức áp ché mũi kiếm của Khương Vọng!
Như thế nào là tuyệt kiếm thuật?
Từ xưa đến nay có rất nhiều giải thích, trong đồng môn cũng có những kiến giải khác biết.
Mà đối với Ninh Sương Dung, tận cùng của đạo này chính là "tuyệt".
Một thức "Đạp Toa Hành Thảo Quá Xuân Khê" này, trải ánh kiếm tươi đẹp ra đến cực hạn, kiếm quang như nước, hội tụ chảy xiết cũng như nước mùa xuân đang hoành hành.
Chỉ là một động niệm, kiếm quang đã theo ánh mắt giết tới.
Khiến cho chỗ mắt nhìn thấy, là sự tươi đẹp ồn ào náo động, ngoài thân nhận thấy là cảm giác lạnh buốt khắp người.
Khương Vọng trở tay rút ra Trường Tương Tư, kiếm khí như biển rít gào, từ dưới bay thẳng lên trời cao, giống như mang theo thác nước dựng đứng, trực tiếp lấp đầy con đường mòn ở Vấn Kiếm Hạp.
Cũng ngăn cách kiếm quang của Ninh Sương Dung ở bên ngoài.
Kiếm này tên là Sương Tuyết Minh, kết hợp kiếm khí thành tia cùng tương tư sát kiếm.
Khương Vọng vận dụng kiếm này, lấy lấy kiếm khí như thác nước ngăn trở kiếm quang như suối mùa xuân, cũng là lấy ba chữ "Sương Tuyết Minh" này, cho Ninh Sương Dung biết thái độ của mình —— Lần này, hắn sẽ lấy kiếm chiêu đối kiếm chiêu, lấy kiếm khí nghênh kiếm khí, lấy kiếm ứng kiếm!
Hắn muốn cho Ninh Sương Dung vừa Thần Lâm này sự tôn trọng lớn nhất, cho nàng một trận quyết đấu thuần túy nhất giữa các kiếm khách. Mà Ninh Sương Dung cũng cảm nhận được sự thong dong khi nắm chắc thắng lợi của Khương Vọng.
Nếu như không phải ung dung không vội thì tên đấu sĩ luôn tốc chiến tốc thắng trong Thái Hư Huyễn Cảnh như Khương Vọng sao có thể chịu trói tay chân, làm giảm khả năng lựa chọn thắng lợi xuống chứ?
Nàng cảm thấy tức giận, Kiếm Các há có thể bị khinh thị, Ninh Sương Dung há có thể bị khinh thường nhưng nàng lại hiểu, với thực lực hôm nay của Khương Vọng, quả thực có tư cách ugn dung. Kiếm quang đâm vào thác nước kiếm khí, sinh ra tiếng vang tê người sắc bén. Hai loại sức mạnh điên cuồng tiêu trừ đối phương.
Ninh Sương Dung đứng giữa giữa không trung, trực tiếp đụng vào bên trong thác nước.
Bộ kiếm thuật Đạp Toa Hành này, Đạp chính là cảnh xuân rực rỡ, nhàn tản tự đắc. Một khi triển khai thế công, chính là nước chảy mây trôi, liên miên không dứt, sát khí tràn ra rồi tụ lại, không bị đình trệ.
Ninh Sương Dung một thân lục y, người đi theo kiếm, nhẹ lướt qua bên trong thác nước kiếm khí đang chảy siết, nhẹ nhàng như múa, một đường Đạp Toa Hành trực tiếp chém giết đến một thức cuối cùng. Thu Thủy Kiếm trong tay có sóng nước lấp loáng.
Kiếm như sóng nước vượt ngang, một kiếm như thắt lưng ngọc quấn eo, đây chính là sát thức!
Suối kiếm quang vậy mà sinh ra gợn nước, mà nước này lại vô cùng sắc bén, bên trong thác nước do kiếm khí thành tia kết thành, tiến thẳng một mạch, thậm chí còn chia cắt nó.
Thác nước bị miễn cưỡng chia cắt, vỡ nát thành lưu quanh đầy trời.
Kiếm khí như biển mà Khương Vọng chém ra, giờ phút này mất khống chế toàn bộ.