Chương 3015: Chỉ kiếm làm thềm (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cho tới giờ khắc này, Chử Yêu mới thúc giục bạch ngưu, đánh xe trâu vội vã tiến lên, đôi mắt dài nhỏ linh động, tha thiết nói: "Sư phụ, tiên nữ tỷ tỷ, lên xe ngồi đi, con đánh xe cho hai người."
Ninh Sương Dung cười cười: "Ta cùng sư phụ đệ là luận giao cùng thế hệ, đệ gọi ta là tỷ tỷ, chẳng phải xem ta là đồng lưa sao?"
"Vậy... Sư nương!" Chử Yêu đột nhiên hô to.
Bốp!
Khương Vọng đưa tay gõ qua, khiến cho cậu nhóc phải ôm đầu im miệng.
Chử Yêu ủy khuất bĩu môi, đau đến nước mắt lưng tròng.
Cậu cũng không có tâm tư gì khác, chỉ đơn thuần cảm thấy tỷ tỷ này quá xinh đẹp, nghĩ rằng nếu mỗi ngày nhìn thấy thì tốt biết bao? Mà chỉ có nữ tử đẹp như vậy mới xứng với sư phụ nhà mình.
Giờ phút này ăn giáo huấn, cậu oán hận nghĩ trong lòng, người đẹp vậy mà sư phụ người còn không nắm chặt, về sau cho người tìm vợ như heo bà!
Đó là người chăm heo tốt nhất ở trấn Ngõa Diêu, eo to ngực thô. Giọng oang oang từ đầu đông có rống đến đầu tây. Làn da đen nhẻm, còn đen hơn Chử Yêu cậu mấy lần.
Nghĩ như vậy, đau đớn trên trán cũng bớt hơn rất nhiều, cậu nhóc không khỏi cười ngây ngô.
Ninh Sương Dung nhìn cậu nhóc vừa khóc vừa cười này, trông dáng vẻ đầu óc cũng không linh hoạt lắm nên cũng không để ý tới mấy lời không giữ mồm miệng vừa rồi của cậu, chỉ nghiêng người dùng tay làm dấu mời, nói với hai thầy trò này: "Xin mời đi theo ta."
Khương Vọng mang kiếm song hành cùng Ninh Sương Dung, bạch ngưu đàng hoàng kéo xe đi theo sau hai người.
Vấn Kiếm Hạp dài dằng dặc, dời chuyển theo ánh nắng, dần dần đi tới nơi.
Đây có lẽ là đoạn cuối cùng của Vấn Kiếm Hạp.
Ở nơi cao hai bên vách đá đều là những ngọn núi đã đào thông, được chế tạo thành thành lũy kiên cố. Còn về chất liệu kiên cố thế nào, trận văn cường đại ra sao, cấu tạo xảo diệu thế nào đều không cần phải nhiều lời nữa.
Đáng nói chính là hai tòa thành lũy này đều có tên.
Ở tây bắc là "Tàng Phong", đông nam là "Võng Cực".
Rõ ràng bên trong hai tòa pháo đài này, đều có cường giả tọa trấn. Bên trong Tàng Phong thì yên tĩnh như không khí, bên trong Võng Cực thì kiếm khí ngút trời.
Ngửa đầu nhìn, từ Đông Nam đến Tây Bắc, ở giữa hai tòa pháo đài, chỉ dùng một con đường núi hiểm trở nối liền.
Đây cũng là con đường núi duy nhất trong Vấn Kiếm Hạp.
Nó nằm ngang ở nơi đây, giống như là một bộ phận của hai bên vách đá, tạo thành một cánh cửa vào thiên nhiên.
"Nó gọi là Thiên Môn Sạn Đạo." Ninh Sương Dung giới thiệu: "Từ xưa đến nay, người muốn đến thăm Kiếm Các, chỉ có thể vào bằng đường này."
Chử Yêu vất vả ngửa đầu, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, nghiêm mặt nói: "Vậy con cùng bạch ngưu làm sao đi lên đó đây?"
Cậu đương nhiên muốn sư phụ cõng mình bay lên nhưng vóc dáng của bạch ngưu lớn, tiên nữ tỷ tỷ này hẳn là khó khiêng được đi?
Ninh Sương Dung cười cười: "Xe ngựa có thể để tạm ở đây, sẽ không có đọng vào. Còn đệ cùng bạch ngưu nha... Có thể tự đi lên."
Nàng dùng ngón trỏ ngón giữa làm kiếm, nhẹ nhàng khẽ quấn, chỉ hướng giữa không trung.
Đột nhiên bốn phía vang lên âm thanh rít gào.
Từng chuôi trường kiếm hoành không bay tới, trong lúc nhất thời gần như bao phủ hết ánh mắt.
Trong lúc bay lượng khiến người ta hoa mắt chóng mặt, chúng lại có một trận tự mỹ diệu. Cuối cùng, chỉnh tề xếp hàng bên dưới Thiên Môn sạn đạo, tạo thành một cầu thang bằng kiếm.
...
Chử Yêu chín tuổi đến Vấn Kiếm Hạp.
Tiên nhân chỉ kiếm làm thềm, trèo lên Kiếm Các.
Chử Yêu ngoan ngoãn tháo xe, cởi dây dương trên người bạch ngưu ra, sau đó dắt nó bước lên kiếm giai (1).
(1) Kiếm giai: cầu thang kiếm.
Khương Vọng cùng Ninh Sương Dung đi ở phía trước, vừa đi vừa trò chuyện. Chử Yêu cùng bạch ngưu ở phía sau, cũng là vừa đi vừa nói.
Vấn Kiếm Hạp này nhìn có vẻ rất cao nhưng chỉ khi đi trên kiếm giai một lần mới có thể hiểu đại khái về độ cao của nó. Tóm lại, Chử Yêu đi đến chân đã tê mỏi, đoạn sau chỉ có thể nắm đuôi của bạch ngưu, lảo đảo bước trên kiếm giai.
Đi hết kiếm giai là Thiên Môn sạn đạo hiểm trở.
Mặc dù nhìn nó không chắc chắn lắm nhưng với thể trọng của bạch ngưu vậy mà cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Lúc này, kiếm giai lại tách ra gào thét bay đi, giống như bầy yến về tổ, chỉ chớp mắt đã không thấy đâu.
Giờ khắc này đứng ở giữa Thiên Môn sạn đạo, nhìn lên thấy cách đỉnh núi cũng không còn xa, giống như chỉ cần nhảy lên là tới vậy. Có điều, nơi đó có mây mù quấn quanh, nhìn hơi mờ ảo.
Nhìn hai bên trước sau, chỉ thấy bản thân hạp đạo này cũng giống như một thanh kiếm. Mà Thiên Môn sạn đạo này, vừa lúc là vị trí kiếm cách của trường kiếm.
Thiên Môn sạn đạo kết nối hai tòa thành lũy đục trong vách đá, là hai tòa sơn môn của Kiếm Các. Cái tên Thiên Môn cũng là chỉ ý này.
Tây Bắc viết Tàng Phong Thiên Môn, Đông Nam viết Võng Cực Thiên Môn.
"Hai tòa sơn môn này có ý nghĩa gì sao?" Nghe Ninh Sương Dung giới thiệu, Khương Vọng liền hỏi.
Ninh Sương Dung đứng yên bất động, chờ khách nhân quyết định đi bên nào: "Không có ý nghĩa gì, khách nhân quyết định đi bên nào đều xem tâm tình của bản thân. Từ bên nào tiến vào cũng được, cũng đều là đến Kiếm Các. Nói ra thì, Tàng Phong Thiên Môn có lẽ có nghĩa là hơi ôn hòa hơn."
Khương Vọng cất bước muốn đi.
Chợt có một nam tử anh tuấn buộc tóc, từ phía sau Võng Cực Thiên Môn đi tới, cất gọng nói: "Tiến vào cửa Tây Bắc thì liễm tàng, là vì đến thăm bạn. Tiến vào cửa Võng Cực đông nam là ai đến cũng không cự tuyệt."
Câu nói này tự có khí phách, biểu hiện nội tình không tầm thường của Kiếm Các. Nhưng từ miệng người này nói ra, lại mang theo vẻ khiêu khích.
Bởi vì biểu lộ của gã là vô cùng ngả ngớn. Gã có một đôi mắt sắc bén, mà đôi mắt này đang trần trụi nhìn Khương Vọng: "Võ An Hầu muốn đi bên nào thì đi bên đó. Kiếm Các chúng ta, ai đến cũng không cự tuyệt."
Ninh Sương Dung nói hai tòa sơn môn không có ý nghĩa gì, tất nhiên là không muốn Khương Vọng tỏ thái độ quá sớm. Người này lại cố ý nói thẳng ra, cũng là vì muốn buộc Khương Vọng tỏ thái độ.
Khương Vọng nhướn mày: "Ồ."
Ninh Sương Dung há miệng muốn nói, người này đã cướp lời trước: "Ta là Tư Không Cảnh Tiêu, là đệ tử thủ tịch hiện nay của Kiếm Các, có thể đại biểu thái độ của Kiếm Các."
Lần này Khương Vọng cố ý đến đây bái phỏng Kiếm Các, đương nhiên cũng đã tìm hiểu qua nơi này.
Người này năm nay khoảng hai mươi sáu, bảy năm trước đã thành Thần Lâm, nghiêm chỉnh mà nói có thể xem như thiên tài cùng thời với đám người Điền An Bình, thực lực đương nhiên là không tầm thường, cho nên mới có tự tin như vậy.
Bản thân gã cũng có đầy đủ lý do để thể hiện rõ thái độ của Kiếm Các.