Chương 3016: Bá đạo
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng ôn hòa cười: "Vậy ta đi bên này."
Dứt lời, liền đi thẳng hướng Võng Cực Thiên môn.
Ngươi nói Võng Cực vậy thì Võng Cực.
Chử Yêu dắt bạch ngưu, theo sát sau lưng sư phụ.
Tư Không Cảnh Tiêu nhìn hắn một cái thật sau, lại cũng chỉ nghiêng người nói một câu mời, rồi đi phía trước dẫn đường. Lúc này Ninh Sương Dung không nói gì nữa, chỉ đi theo vào trong.
Cánh cửa ở Võng Cực thành lũy cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một cái cổng vòm bằng đá.
Đi vào bên trong, hai bên đều có mười cánh cửa nối thẳng đến các gian phòng khác nhau. Từ đó, có thể thấy được kết cấu phức tạp của tòa thành lũy này.
Uy áp mơ hồ quấn quanh không đi, nói rõ toà thành lũy này đại khái là có năng lực chiến tránh.
Nhưng hắn cũng không có cơ hội nhìn kỹ, dưới sự chỉ dẫn của Tư Không Cảnh Tiêu, bọn họ đi thẳng vào cửa chính. Đi đến cuối đường hành lang dài dằng dặc, trước mắt liền sáng ngời.
Đáng lí ra bọn họ phải tiến vào bên trong ngọn núi, thế nhưng, sau khi ra khỏi hành lang, cả đoàn người lại xuất hiện dưới chân một ngọn núi to lớn nguy nga. Núi này dựng thẳng chống trời, hơn nửa ngọn núi đều ẩn ở trong mây, không biết điểm tận cùng. Trước mắt, chỉ có một con đường núi uốn lượn, giống như long, xà vòng quanh núi mà lên.
Tư Không Cảnh Tiêu dẫn đầu bước lên, giọng mang theo vẻ kiêu ngạo: "Núi này có tên là Thiên Mục, trèo lên đến đỉnh núi, như ở Thiên Ngoại Thiên nhìn xuống thế gian bé nhỏ, vậy nên mới có cái tên này. Tổ sư khai phái của Kiếm Các xây nhà ở đây, sơn hà thế gian chuyển dời, mà truyền thừa của Kiếm Các ta không tắt, đến nay đã trải qua hơn ba vạn năm."
Khương Vọng cất lời khen từ tận đáy lòng: "Rất khí phái."
Đạo lịch mới mở, thể chế quốc gia mới có đại hưng. Bên trong chư quốc thiên hạ, Cảnh quốc có lịch sử lâu đời nhất cũng chưa đầy bốn ngàn năm. Kiếm Các có thể kéo dài truyền thừa ba vạn năm, đây đương nhiên là chuyện không tầm thường, Tư Không Cảnh Tiêu có đầy đủ lý do để kiêu ngạo.
Có điều, nếu thật sự muốn thảo luận, với những thiên hạ đại tông có thể chiếm cứ một chỗ cắm dùi, nơi nào mà không có lịch sử phi phàm chứ? Kiếm Các có ba vạn năm lịch sử nhưng nếu so với ba thánh địa của Đạo Môn thì lại không tính là gì.
Lên núi cao như bước trên lưng rồng.
Hai nam tử đi ở đầu, mỗi người đều mang một phong thái. Phía sau là một cậu nhóc, một con bạch ngưu, một mỹ nữ lục y, nhất thời như một bức họa.
Đoàn người bước đi rất nhanh, Chử Yêu đi mệt liền được bạch ngưu chở.
Chưa đến nửa canh giờ, trước mắt liền có một cái bình đài to lớn, nằm ngang nơi đây. Tạc núi thành đài, tự có chỗ đặc sắc.
Phía trước nhất là một cái cổng chào do kiếm khí dựng thành, hình dạng và cấu tạo rất đặc biệt, rất có phong cách. Bên trên tấm biển của cổng chào có kiếm khí tung hoành tạo thành bốn chữ "Chúng Sinh Kiếm Khuyết". Sau cổng chào này, là đình đài lầu các, nhà cửa như rừng. Có không ít đệ tử Kiếm Các đang ở đây đấu kiếm, sáng tạo, nói chuyện phiếm, quả thực là tự tại.
Tư Không Cảnh Tiêu lần nữa đảm đương trách nhiệm giải thích: "Nếu như so sánh núi Thiên Mục với một cái cầu thang cực lớn thì thật Kiếm Các có ba cấp. Hiện giờ, chúng ta đang ở cấp một, tên ngươi cũng nhìn thấy đó, Chúng Sinh Kiếm Khuyết. Kiếm của chúng sinh đều vào cửa này. Kiếm Các hoan nghênh tất cả kiếm khách trong thiên hạ, cầm kiếm tới đây bái sơn.
Cái tên này rất có khí phách.
Khương Vọng thuận miệng hỏi: "Không biết Thiên Địa Kiếm Hạp ở cấp mấy?"
Tư Không Cảnh Tiêu cười: "Ở cấp tiếp theo. Có điều, nó không dễ dàng mở ra cho người ngoài."
Khương Vọng cũng không hỏi như thế nào mới tính là không dễ dàng, chỉ nói
chỉ nói: "Đi tiếp lên chắc hẳn là chính điện đường của Kiếm Các?"
"Đúng vậy, tên của nó là Tuế Nguyệt Kiếm Các." Mỗi khi Ti Không Cảnh Tiêu nói ra một chữ đều có một loại giọng điệu đặc thù, mang theo cảm giác 'cùng có vinh yên'. (1)
(1) Cùng có vinh yên: ở đây hiểu nôm na có nghĩa là cùng cảm thấy vinh dự theo.
Kiếm Các quả thực đáng giá để đệ tử của nó lấy làm kiêu ngạo.
Nhưng ba vạn năm lịch sử kéo dài đến giờ, hiện tại ai mới là nhân vật chính ở hiện thế chứ?
Hoặc nói cụ thể hơn là, chỉ tính riêng mỗi phủ Cẩm An ở Nam Hạ này, rốt cuộc là lời của ai có sức nặng hơn?
Ninh Sương Dung bỗng nhiên lên tiếng: "Khương huynh đang suy nghĩ gì vậy?"
Khương Vọng thở dài: "Nội tình của đại tông quả thực khiến người khác lưu luyến. Chúng Sinh Kiếm Khuyết, Thiên Địa Kiếm Hạp, Tuế Nguyệt Kiếm Các, những chân ý trong này quả thực khiến người ta khó quên!"
Tư Không Cảnh Tiêu cười ha ha: "Võ An Hầu tất nhiên là có tư chất thuộc hàng nhất đẳng trong thiên hạ, Linh giác hơn người, khi nào bỏ đi một thân bụi trần này, đến Thiên Mục sơn chúng ta thuần tâm cầu đạo, cũng chưa chắc không thể thành kiếm đương thời!"
Lời này quả thực có hơi quá phận.
Cũng không biết có phải vì thái độ ôn hòa của Khương Vọng cho gã ảo giác.
Tư Không Cảnh Tiêu ngươi là thân phận gì, đủ để đại biểu Kiếm Các mời chào công hầu của Tề quốc?
Ninh Sương Dung đi về phía trước hai bước: "Khương huynh đi bên này!"
Khương Vọng cũng khong nói gì, chỉ theo lời cất bước đi lên, bước qua tòa cổng chào Chúng Sinh Kiếm Khuyết này.
Tư Không Cảnh Tiêu đi theo vừa đi vừa nói: "Nói đến thì, trước kia Tề quốc có một người tên là Liễu Thần Thông, không biết Võ An Hầu có biết không?"
Bước chân của Khương Vọng chậm lại.
Ngay ở quảng trường đài sơn này, cách cổng chào không bao xa liền có thể nhìn thấy tòa kiến trúc đầu tiên ở nơi đây —— đó là một cái đình đón khác, bên cạnh đình nghỉ mát này có một cái xà ngang, trên đó đang treo ngược hai người.
"Liễu Thần Thông... làm sao?" Khương Vọng nhìn một người đang bị treo ngược trong số đó, mở miệng nói: "Chỉ từng nghe qua tên của hắn."
Tư Không Cảnh Tiêu không nghi ngờ gì, phối hợp nói: "Hắn cũng là thiên kiêu đỉnh cấp của Tề quốc, khi đó chúng ta đã từng gặp nhau ở ngoài biển, cùng giết qua Hải tộc. Hắn rất bội phục ta, còn nói muốn bái ta học kiếm. Đáng tiếc..."
Tên này nói đáng tiếc nhưng thật ra là đang khoe khoang, cũng không để ý phản ứng của Khương Vọng.