Chương 3029: Máu của Nhân tộc thành Giới Hà (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thanh âm của Khương Vọng rõ ràng nhưng không chói tai, dễ dàng truyền khắp quảng trường.
Trong lúc nhất thời, tất cả đệ tử của Huyết Hà Tông đang vội vàng đều rối rít nhìn sang.
Khương Vọng nhìn xung quanh, thái độ ung dung nói: “Đại Tề ta dùng mười vạn quân tinh nhuệ trấn thủ Trường Minh quận, để đảm bảo rằng Trường Minh địa quật sẽ không phát sinh bất kỳ biến cố nào. Và bản thân Võ An Hầu Khương Vọng ta, đại biểu cho Tề quốc tới chi viện Họa Thủy, không biết ai là người đứng đầu ở đây?”
Lúc này người hán tử vạm vỡ nói chuyện lúc đầu từ trong đám người bước ra, trước tiên hành lễ: “Tại hạ là Du Hiếu Thần của Huyết Hà Tông, tạm thời phụ trách việc tiếp đón người cứu viện từ mọi phương.”
Nói ra thì, đây là lần đầu tiên Khương Vọng tới bái phỏng tông môn, nơi xuất thân của Thôn Tâm Nhân Ma Hùng Vấn.
Những thủ đoạn quỷ quyệt của Thôn Tâm Nhân Ma hồi đó đã lưu lại một bóng đen không hề nhỏ cho hắn. Hùng Vấn cũng có thể được coi là tu sĩ siêu phàm đầu tiên dẫn hắn đến bờ vực của sự sống và cái chết, và từ đó ‘duyên phận’ của hắn và nhân ma cũng bắt đầu.
Hắn đang định trò chuyện mấy câu với Du Hiếu Thần thì Tư Ngọc An đứng sau lưng hắn đã tiến lên một bước, trực tiếp hỏi: “Huyết Hà Chân Quân đang ở đâu?”
Nếu Diễn Đạo cường giả không muốn bị nhìn thấy, thì không thể có khả năng nhìn thấy họ được.
Tư Ngọc An bước ra, Du Hiếu Thần mới có thể nhìn thấy ông ta.
Hiển nhiên hắn ta nhận ra vị Nam vực đại nhân vật này, vội vàng khom người hành lễ: “Bẩm Tư Chân Quân, tông chủ nhà ta đã vào Họa Thủy rồi.”
Tư Ngọc An liếc nhìn hắn ta một cái liền biết chân tướng: “Ngươi là đệ tử của Bành Sùng Giản?”
Bành Sùng Giản, tả hộ pháp của Huyết Hà Tông, chính là Bàn Sơn (1) Chân Nhân tiếng tăm lẫy lừng. Thần thông Bàn Sơn là một trong những loại thần thông phổ biến, trong lịch sử có rất nhiều cường giả nhờ nó mà thành danh, ngay cả Hải tộc hiện tại, cũng có cường giả lấy thần thông Bàn Sơn làm chiêu bài của mình. Nhưng từ xưa đến nay, bất kể là tộc nào, trong số những người mở ra được thần thông Bàn Sơn, không có ai có thể sánh được với thành tựu của Bành Sùng Giản.
(1)Bàn sơn: dời núi
Có thể nói là đệ nhất bàn sơn.
Du Hiếu Thần cung kính trả lời: “Bàn Sơn Chân Nhân chính là gia sư… Ngài muốn tiến vào Họa Thủy phải không? Ta dẫn đường cho ngài.”
“Không cần. Ta và Võ An Hầu sẽ cùng tiến vào Họa Thủy, bây giờ thông báo với các ngươi một tiếng.” Tư Ngọc An hờ hững phất tay áo, cùng Khương Vọng biến mất tại chỗ.
Từ núi Thiên Mục đến tận vách Khổ Hải, ông ta đương nhiên có thể trực tiếp mang Khương Vọng hạ xuống Họa Thủy, nhưng ông ta vẫn muốn đi từ trước sơn môn của Huyết Hà Tông tiến vào, đó là sự tôn trọng đối với Huyết Hà Tông.
Bởi vì bản thân Huyết Hà Tông, chính là môn hộ dẫn tới Họa Thủy.
Đi qua gia trạch nhà người ta, không có đạo lý không lên tiếng chào hỏi.
…
Ào ào ào!
Tiếng thủy triều gào thét.
Khi Khương Vọng hồi thần lại, hắn đã xuất hiện trên bầu trời trên một vùng thủy vực cùng với Tư Ngọc An.
Những cảm xúc phức tạp ập tới từ bốn phương tám hướng, những nhận thức tiêu cực vô tận cố gắng xâm nhiễm thần hồn.
Vì vậy Khương Vọng mới biết, bản thân đã đến Họa Thủy trong truyền thuyết. Tư Ngọc An trực tiếp dẫn hắn đi xuyên qua môn hộ, bỏ qua những thủ tục rườm rà khi tiến vào Họa Thủy.
Bầu trời là một đám mây đen của những cảm xúc tiêu cực, và một tia cảm xúc tiêu cực cô đọng trong từng đám mây đó cũng đủ để khiến một tu sĩ Nội Phủ đạo tâm kiên định phải phát điên.
Nếu ném tu sĩ Ngoại Lâu Cảnh đạo đồ kiên định vào ‘hắc vân’, e rằng khó mà trụ được quá một khắc.
Nhưng Họa Thủy dưới chân hắn không quá giống như những gì hắn đã thấy trước đây.
Hận thù tột cùng, oán hận không thể tiêu giải, ghen tị vĩnh hằng,...mặt trái của toàn bộ thế giới đều hội tụ về nơi đây.
Họa Thủy lẽ ra phải cực kỳ phức tập, căn bản không thể miêu tả bằng một màu sắc cụ thể nào được, nhưng Họa Thủy ở đây, lại có một sắc thái cụ thể đặc trưng — có thể nhìn thấy rõ ràng, đỏ thẫm như máu.
“Họa Thủy này…” Khương Vọng lẩm bẩm.
Ánh mắt của Tư Ngọc An trong suốt, dò xét tất cả các bên, tùy ý hỏi: “Làm sao?”
“Không giống với thứ ta đã thấy trước đây.” Khương Vọng nói..
“Đáng lẽ không nên là màu đỏ phải không?” Tư Ngọc An nói: “Huyết Hà Tông có một câu tông huấn —— ‘Màu đỏ của Họa Thủy, chính là máu của nhân tộc chúng ta.’
Ta nói vậy, ngươi hiểu không?”
Khương Vọng nhất thời trầm lặng.
Hắn vốn vẫn luôn cảm thấy cái tên ‘Huyết Hà’ này có chút tà dị, lại cộng thêm ấn tượng định sẵn do Hùng Vấn mang đến trước đó, và cả những loại độc môn đạo thuật có biểu hiện tương đối hung ác của Huyết Hà Tông như ‘Phệ Hồn Huyết Diễm’, ‘Đỗ Quyên Khấp Huyết’, cho dù biết là Huyết Hà Tông là thiên hạ đại tông trấn thủ Họa Thủy, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn có ấn tượng không tốt.
Nhưng hôm nay hắn mới biết, tại sao Huyết Hà Tông lại được gọi là ‘Huyết Hà Tông’!
Đến bây giờ hắn mới thấy được sức nặng của hai chữ Huyết Hà.
“Năm vạn bốn nghìn năm trước, có một vị cường giả vĩ đại thân kiêm cả ba phái Đạo, Nho, Phật, lập một tông môn trên vách Khổ Hải, lưu lại truyền thừa. Ba trăm năm sau, Họa Thủy hỗn loạn. Người này tiến lên phía trước, một mình trấn áp Họa Thủy, đại chiến một trăm linh ba ngày, kiệt sức mà chết. Sau khi chết, máu tươi hóa thành huyết hà, vĩnh viễn ngăn cách phía trước Họa Thủy.”
“Không ai biết danh tính của vị cường giả kia, tông môn mà người này lập ra từ đó đổi tên thành Huyết Hà Tông, cũng không còn ai còn nhớ được cái tên ban đầu của tông môn này nữa... Tất cả các vị tông chủ của Huyết Hà Tông của các thời đại đều được gọi là Huyết Hà Chân Quân, chính là để tưởng nhớ tới vị cường giả vĩ đại này.”
“Tu sĩ Huyết Hà Tông từng đời từng đời dũng cảm tiến về phía trước, dùng máu tươi dẫn tưới, dòng huyết hà này dần dần trở thành dòng giới hà để ngăn cản Họa Thủy. Rất nhiều đạo thuật của Huyết Hà Tông sau này đều bắt nguồn từ dòng huyết hà này.”
Tư Ngọc An nói: “Vùng hải vực ngươi đang nhìn thấy ở đây, mặc dù là huyết hà, nhưng nghiêm khắc mà nói, vẫn thuộc về Họa Thủy, nhưng nó đã thay đổi bản chất của Họa Thủy ở một trình độ nhất định rồi, đồng thời là tuyến phòng ngự đầu tiên để ngăn chặn Họa Thủy.”
Ông ta quay người lại, chỉ vào một cánh cửa ánh sáng lơ lửng ở trên bầu trời cao: “Ở đó là Hồng Trần Chi Môn. Tuyến phòng thủ thứ ba để ngăn chặn Họa Thủy, chúng ta vừa mới từ nơi đó xuyên ra tới đây.”