Chương 3030: Máu của Nhân tộc thành Giới Hà (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mặc dù hắn chỉ trải qua một giây phút xuất thần đã tới Họa Thủy, không đủ thời gian để cảm nhận được quá trình đi xuyên qua Hồng Trần Chi Môn, nhưng có lẽ cánh cổng này có tính chất gần như tương tự với Vạn Chi Yêu Môn.
“Vậy phòng tuyến thứ hai là gì?” Khương Vọng hỏi.
Tư Ngọc An không nói chuyện, chỉ vỗ vỗ vào thanh kiếm cỏ bên hông, lại nhìn về phía hắn.
Khương Vọng bây giờ mới hiểu ta.
Là người.
Là vô số tu sĩ trong thế gian giống như Tư Ngọc An và hắn, vừa nghe Họa Thủy sinh biến, liền rút kiếm nhanh chóng tới đây.
Máu của nhân tộc làm thành giới hà, biển của nhân giới làm giới hải, nhân cốt thành đê đập.
Cho dù là Họa Thủy vạn vạn năm, cũng không thể xâm nhập nhân gian!
Khương Vọng đè chặt thanh trường kiếm trong tay, đuổi theo quá khứ nghĩ đến hiện tại, chỉ cảm thấy trong lòng dâng trào.
Hàng ngàn hàng vạn năm qua, những người bảo vệ nhân gian, đều là những câu chuyện anh hùng!
Trong khi hai người đang nói chuyện, Tư Ngọc An đột nhiên quay đầu lại.
Khương Vọng cũng nhìn theo, thì thấy một bóng người dần dần ngưng tụ thành thực thể, xuất hiện trên bầu trời Huyết Hà bị mây đen bao phủ.
Người này thoạt nhìn chỉ là một thanh niên bình thường, tướng mạo bình thường, thậm chí có chút đần độn vụng về. Mặc một thân Nho phục tố sắc đơn giản, không có khí chất phong lưu, nhưng lại có một loại phong thái ôn nhu.
Nhưng có thể xuất hiện ở đây vào lúc này và theo cách này, thì làm sao có thể tầm thường được?
Ông ta tiến đến chào hỏi Tư Ngọc An trước, ôn cẩn lễ độ nói: “Tư các chủ, tình hình nơi này như thế nào?”
Tư Ngọc An cười khổ một tiếng, đáp lời: “Trần tiên sinh, ta cũng chỉ vừa mới tới.”
Thân mặc y phục nho sinh, lại có thể khiến Tư Ngọc An tôn làm tiên sinh, mang họ Trần, thân phận của người này đã quá rõ ràng.
Trừ viện trưởng Mộ Cổ thư viện Trần Phác ra, còn có ai nữa?
Khương Vương tò mò đánh giá vị Đương Thế Đại Nho đã viết ‘bách kiếp sinh tử không quay đầu lại, thế gian siêu phàm có tuyệt đỉnh’. chỉ cảm thấy quân tử như ngọc, không nhìn ra một chút khí tức kiêu ngạo nào.
Ngay cả khi ông ta là một nhân vật tuyệt đỉnh đứng trên đỉnh cao của sự phi thường, ông ta cũng sẽ không bao giờ để bất kỳ người bình thường nào cảm thấy áp lực.
Cái gọi là gió xuân lướt nhẹ qua mặt, chính là để diễn tả cảm giác mà ông ta mang đến cho người khác.
Nếu như năm đó sư huynh Vương Trường Tường còn sống sót, phải chằng huynh ấy cũng có thể trưởng thành thành một nhân vật có khí chất như vậy chứ?
Trần Phác thở dài: “Quy mô hỗn loạn của Họa Thủy lần này lớn hơn nhiều so với bình thường. Ta phải đích thân đến xem xét, nếu không thì ta không thể ngủ yên được.”
“Ta cũng vừa mới nhận được tin tức.” Tư Ngọc An nói: “Nói là đây là lần đầu tiên trong suốt trăm năm trở lại đây.”
Thủ đoạn của Chân Quân, tất nhiên là phi phàm.
Khương Vọng bị ông ta mang bay tới bay lui, mà không hề biết lúc nào mà ông ta đã thuận tay lấy được tin tức rồi.
Trần Phác khẽ nhíu mày: “Hoắc tông chủ ở trong phòng?”
Người mà ông ta hỏi tới đương nhiên là tông chủ của Huyết Hà Tông, tên thật của Huyết Hà Chân Quân đương thời chính là Hoắc Sĩ Cập.
Tư Ngọc An nói: “Còn chưa tìm được, chắc là ông ta đã đi sâu vào trong rồi.”
Trần Phác gật đầu, sau đó nhìn về phía Khương Vọng: “Vị tiểu hữu này là đệ tử mới của Tư các chủ hay sao?”
Tư Ngọc An cười nói: “Ta cũng muốn, nhưng hắn không thèm để ý đến lão tông nhỏ nhoi của ta.”
Lại điểm đến ta? Rốt cuộc ai thù dai hơn ai đây?
Khương Vọng chỉ giả vờ như không nghe thấy, tiến lên hành lễ: “Vãn bối là người của Tề quốc Khương Vọng, nghe nói Họa Thủy sinh biến, nên đặc biệt xin Tư Chân Quân cho ta cùng đi, dù chỉ là một chút sức lực nhỏ nhoi, vãn bối cũng muốn đóng góp một chút.”
“Hậu sinh khả úy.” Trần Phác khen một tiếng, rồi nói: “Tình thế cấp bách, Tư các chủ, mời!”
Thật ra ông ta hoàn toàn không biết gì về Đại Tề Võ An Hầu nổi danh trong thiên hạ. Ngày thường ông ta cũng chỉ vùi đầu vào kinh điển trong thư viện, rất ít hỏi chuyện thiên hạ. Lần này nếu không phải vì Họa Thủy hỗn loạn, ông ta cũng sẽ không xuất quan.
Lời khen ngợi của ông ta tuy vô cùng đơn giản, nhưng cũng không khiến cho người ta cảm thấy qua loa lấy lệ, mà lại cảm nhận được một tình cảm rất chân thành ẩn chứa trong đó. Là thật sự cảm thấy cao hứng cho tiền đồ của người trẻ tuổi này.
Tư Ngọc An cũng nói ‘mời’, hai vị cường giả Diễn Đạo đồng loạt cùng nhau tiến về nơi sâu thẳm của Họa Thủy.
Thân mình chìm trong phù quang lơ lửng, khung cảnh rập khuôn không ngừng lướt qua trước mắt.
Tuy cùng đồng hành với hai vị Đương Thế Chân Quân, nhưng Khương Vọng không hề có cảm giác vô tư không lo lắng. Thay vào đó, cảm giác khủng hoảng khi đối mặt với nguy cơ của hắn càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Nói ra thì, mặc dù ở một nơi nguy hiểm như Họa Thủy, nhưng lại có các chủ kiếm các Tư Ngọc An, viện trưởng Mộ Cổ thư viện Trần Phác làm người đồng hành, thêm vào đó còn có Huyết Hà Chân Quân Hoắc Sĩ Cập đã tiến nhập vào Họa Thủy trước, có tận ba vị Chân Quân ở đây!
Nghĩ thế nào đi nữa, thì cũng là không có bất kỳ nguy hiểm nào mới đúng.
Nhưng mà nghĩ lại thì, một địa phương như thế nào, một nơi nguy hiểm như thế nào, mới đáng để ba vị Chân Quân vội vàng xông tới?
Ngẫm nghĩ một hồi khiến người ta không khỏi rùng mình.
Kiếm quang chiếu sáng vạn dặm, rất nhanh đã vượt qua Huyết Hà.
Họa Thủy quen thuộc lại rơi vào trong tầm mắt Khương Vọng một lần nữa.
Những cảm xúc tiêu cực ở đây cũng nồng đậm hơn gấp mười lần.
Họa Thủy cho Khương Vọng một cảm giác rằng nó rộng hơn biển lớn rất nhiều.
Chỉ có điều lúc này có vẻ hơi ‘chật chội’ một chút.
Trời nối liền với nước, sóng đục dâng trào.
Giữa những cơn sóng lớn có màu sắc phức tạp, là những khí tức vô cùng kinh khủng, những con quái vật với những hình dáng khác nhau chìm chìm nổi nổi. Tất cả những câu chuyện kinh dị trên thế gian, lúc nàu đều trở thành hiện thực.
Có nhân diện lang chu, có huyết kiểm chu nho, có sà phát mỹ nhân.
Hoặc bay hoặc nhảy, hoặc khóc hoặc gầm gừ. Bi ca huyết lệ, ai thanh kích phữu.
Bao phủ tầm nhìn, cũng xâm chiếm cả tri giác.
Điều càng đáng sợ hơn nữa là, lực lượng của những con quái vật này, đều từ cấp độ Thần Lâm trở lên!