Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3036 - Chương 3036 - Thật? Giả? (2)

Chương 3036 - Thật? Giả? (2)
Chương 3036 - Thật? Giả? (2)

Chương 3036: Thật? Giả? (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Ấn ký mây xanh lóe lên một cái rồi biến mất, Khương Vọng để mặc cho ý nghĩ trong lòng loạn chuyển, bản thân đã xách theo kiếm, chạm trán với một con Ác Quan mình tê giác cánh xương. Hắn vừa lấy kiếm chắn ngang cánh xương vừa nhấn ra Tam Muội Chân Hỏa, bám vào người nó.

Hắn không quên mình đến Họa Thủy làm gì.

Mặc dù lòng còn sợ hãi nhưng trường kiếm không thu lại, đấu chí chưa diệt.

"A." Hình như lúc này Hứa Hi Danh mới chú ý tới Khương Vọng đang chiến đấu, hơi kinh ngạc: "Tam Muội Chân Hỏa này của ngươi tự có chân ý, rất khác với nơi khác."

Khương Vọng ngăn Ác Quan bên ngoài kiếm, tiếp tục lấy chân hỏa đốt, thuận miệng nói: "Để Hứa huynh chê cười rồi. Không biết cao nhân tiền bối vận dụng lửa này như thế nào, ta cũng chỉ là dùng phương thức của mình chậm rãi tìm tòi thôi."

"Người là gốc rễ của thần thông, thần thông là thứ tu hành giả hướng đến. Ngươi đã có con đường của mình, cũng không cần phải để ý đến cao nhân tiền bối nào khác." Hứa Hi Danh không quá ưu nhìn nhưng khẩu khí lại rất lớn, thuận tay trảm diệt Ác Quan trước người, bỗng nhiên cười cười: "Vừa rồi ta tưởng là ngươi sẽ quay đầu rời đi."

"Vì sao lại nói vậy?" Khương Vọng hỏi.

Hứa Hi Danh không đi chém giết một con Ác Quan khác, mà đứng lại giữa không trung, mắt nhìn qua bầy ác quan, trong khoảnh khắc có chút thổn thức: "Lần đầu tiên ta đến Họa Thủy... Chắc là khoảng mười ba năm trước?"

"Cũng là ân sư dẫn ta tới đây, cũng là mang theo nhiệt huyết, muốn hàng phục Họa Thủy, bảo vệ biên cương Nhân tộc."

"Nhưng khi đến nơi này, chân chính tiếp xúc với Ác Quan, ta cảm thấy mờ mịt, cảm thấy luống cuống."

"Ở bên ngoài, ta là chân truyền Củ Địa Cung, là đối tượng mà các sư muội, sư đệ tôn kính. Có trách nhiệm giữ gìn trật tự, bảo vệ một phương. Tên của ta lộ ra, cũng đủ để hù dọa rất nhiều ác đồ. Thế nhưng ở nơi này, có quá nhiều nguy hiểm ta không cách nào ứng đối, thậm chí nhiều khi ta cũng không biết nguy hiểm từ đâu mà tới."

"Giết một hai con Ác Quan cấp độ Thần Lâm chỉ là bình thường. Sức mạnh như Thần chỉ là tồn tại căn bản bên trong những con Ác Quan này."

"Ta tuyệt không muốn trở thành gánh nặng của ai, càng không muốn lấy được công lao trấn Họa Thủy dưới sự che chở của mấy vị Chân Quân. Ta sinh lòng thoái ý, không biết mình ở đây có thể làm gì."

"Cho nên lúc đó ta rời đi." Biểu tình của Hứa Hi Danh có chút đắng chát: "Người là rất khó đối mặt với sự vô lực của bản thân mình."

Hắn ta nhìn Khương Vọng: "Cho nên đối mặt với Tam Muội Chân Hỏa của ngươi, ta quả thực càng hiếu kỳ... Sao ngươi có thể mang theo đấu chí kiên định chém giết như vậy?"

Khương Vọng tiện tay chuyển kiếm quang, lại nhốt chặt một con Ác Quan, cũng lần nữa dùng Tam Muội Chân Hỏa bám lên cơ thể nó.

Giờ phút này một người độc đấu hai con Ác Quan xích diễm hừng hực, vẫn vô cùng nhẹ nhàng.

"Ta cũng không nói ra được đạo lý gì." Hắn rất bình tĩnh đáp lại: "Có lẽ chỉ là bởi vì, ta đã từng đối mặt với sự bất lực của bản thân rất nhiều lần."

Trong ánh mắt của Hứa Hi Danh có chút đồng tình: "Rất thống khổ phải không?"

Khương Vọng chỉ nói: "Quả thực có một vài chuyện ta bất lực, có vài người ta không thể chiến thắng. Nhưng làm sao bây giờ? Đây là con đường ta chọn, ta lại không thể dừng lại."

Hắn nói đến đây.

Lại rút kiếm về, tay trái nắm lại ——

Hai đoàn Tam Muội Chân Hỏa bỗng nhiên phồng lên, hai con Ác Quan bị Tam Muội Chân Hỏa bao trùm liền tan thành mây khói!

Chân hỏa đốt lâu như vậy, đã "Tam Muội".

"Nếu như phía trước đã là đường cùng thì sao?" Hứa Hi Danh hỏi.

Khương Vọng nhốt chặt một con Ác Quan khác, vẫn không nhanh không chậm tìm cơ hội đốt Tam Muội Chân Hỏa, thuận miệng nói: "Cũng giống như Hứa huynh đã nói, có thể làm một tấc là công một tấc, có thể tranh một thước là một thước dũng. Nếu không sao Hứa huynh lại đến Họa Thủy?"

So với mấy vị kia Diễn Đạo cảnh, hai người bọn họ đối với toàn thể Ác Quan đương nhiên chỉ là hạt cát trong sa mạc, chớ nói chi còn lựa chọn phương thức chiến đấu "dưỡng sinh" như thế.

Nhưng cái gọi là cống hiến, vốn nên như vậy, có sức cỡ nào thì làm cỡ đó.

Tu sĩ cấp độ Nội Phủ cảnh của Huyết Hà Tông cũng sẽ tiến vào Họa Thủy thanh tẩy thủy vực, bọn họ làm sạch từng giọt nước một. HIệu suất như thế, gần như không đủ để tạo thành ảnh hưởng đến Họa Thủy nhưng đó cũng là một mảnh chân thành.

Một người một giọt nước, vậy mười người, ngàn người thì sao?

Trăm năm? Ngàn năm thì sao?

Cũng chính vì trăm năm, ngàn năm, vạn năm, vô số năm qua, vô số tu sĩ nỗ lực như tre già măng mọc mới có thể ngăn cản Họa Thủy ở nơi này, khiến cho nó không thể xâm nhập nhân gian.

Hứa Hi Danh cười ha hả, cũng lần nữa ra tay, chém giết Ác Quan: "Khương huynh nói đúng!"

Khương Vọng vừa diệt sát Ác Quan, vừa dựa vào Tam Muội Chân Hỏa bổ sung hiểu biết, lại tùy úy hỏi thăm: "Đúng rồi, muốn hỏi thăm Hứa huynh một người."

"Ai?"

"Một người bằng hữu của ta. Thời gian trước nàng có đến Tam Hình Cung bồi dưỡng, tên là Lâm Hữu Tà. Không biết Hứa huynh có ấn tượng gì không?"

"Chưa từng nghe nói đến người này."

Nàng nói không đi Hình Nhân Cung, xem ra cũng không ở Củ Địa Cung, chẳng lẽ là vào Quy Thiên Cung? Khương Vọng suy nghĩ nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc chiến đấu. Quy Thiên Cung là một điểm đến tốt đẹp, do đệ nhất nhân Pháp gia chấp chưởng, uy không lường được.

Hứa Hi Danh lại nói: "Có điều, nếu là bằng hữu của Khương huynh, ở Tam Hình Cung sao có thể để người ta ức hiếp? Trở về ta sẽ chiếu cố nàng."

Khương Vọng chần chờ một chút: "Vậy ta liền cảm ơn huynh trước. Nhưng xin Hứa huynh đừng nhắc đến tên ta, cũng đừng làm quá rõ ràng. Người bạn này của ta, bề ngoài kiệm lời, trầm lặng nhưng bản tâm lại rất thanh ngạo."

"Ta biết, ta biết!" Hứa Hi Danh lớn tiếng nói: "Ta rõ nhất là chiếu cố tâm tình người khác!"

Thanh âm của hắn ta, hình như có hơi cao lên.

Hoặc nói chính xác hơn thì, là bị một loại quy tắc nào đó ảnh hưởng, bất giác cất cao.

Bản thân Hứa Hi Danh lại như không phát hiện.

Nhưng Khương Vọng bén nhạy cảm giác được, bên trong thế giới Họa Thủy, thanh âm hình như xảy ra biến hóa trong nháy mắt, khuất phục dưới một loại quy tắc hoàn toàn mới.

"Ô ô ô..."

Bỗng nhiên có tiếng khóc thê lương vang lên.

Không biết từ đâu mà đến, vì sao mà sinh.

Vang ở bên tai, như vang lên trong đáy lòng.

Vang rền khắp Họa Thủy, nhấc lên sóng to!

Lại xảy ra biến cố gì?

Thế giới Vô Căn quả thực có nguy hiểm ở khắp nơi...

Trong lòng Khương Vọng đột nhiên sinh ra một loại hồi hộp to lớn, hắn cẩn thận không dùng trạng thái Thanh Văn Tiên để truy tìm căn nguyên, mà ngược lại, nhanh chóng bày ra tư thái phòng ngự, đồng thời phong bế nhĩ thức!

Bình Luận (0)
Comment