Chương 3037: 333 năm một nghiệt kiếp (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Ô ô ô..."
"Ô ô ô..."
Tiếng khóc thê lương vẫn vang ở bên tai.
Với thành tựu trên nhĩ thức của Khương Vọng, vậy mà cũng không phong bế, không ngăn cách được.
Trước tiếng khóc này, Ngũ Thức Địa Ngục hoàn toàn không chịu nổi một kích.
Mà cảm giác hồi hộp trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, trái tim có một loại cảm thụ kinh khủng như sắp phải nổ tung, khiến cho người ta ghê tởm, yếu ớt, chán ghét!
Đây là âm thanh quái quỷ gì?
Là tồn tại gì?
Khương Vọng nhanh chóng quyết định, thu kiếm vòng quanh người, kiếm khí mênh mông gào thét như rồng, dùng cái này ứng đối với nguy hiểm có thể xảy ra. Đồng thời, hắn mở ra trạng thái Thanh Văn Tiên, dùng cái này hàng phục chư âm, khiến cho vạn âm triều bái, mở miệng hét ra Hàng Ngoại Đạo Kim Cương Lôi Âm ——
"Tư Các chủ cứu ta!"
Lôi điện nổ tung bên trong âm văn, lại chỉ tạo thành hai tia điện nhỏ bé, liền bị chôn vùi.
"Ô ô ô..."
Chính âm của Phật môn này vậy mà cũng bị tiếng khóc kia trực tiếp đè xuống!
Loại thanh âm này quá mức kinh khủng.
Khương Vọng rõ ràng nhận thức được, dù mình có mở Quan Tự Tại Nhĩ cũng không thể chịu được.
Cũng may sau một khắc, thanh âm ôn hòa chắc chắn của Trần Phác đã vang lên: "Tử không nói, quái, lực, loạn, thần!"
Ông ta ngắt câu vô cùng có lực, như một bài trường ca đến lúc cao trào, liền bị ngắn ngừng mấy đoạn.
Âm thanh tụng niệm này đâm vào phần mấu chốt nhất của tiếng khóc.
Tiếng khóc vang rền thế giới Họa Thủy cứ như vậy tiêu tán.
Cảm giác hồi hộp vẫn luôn quanh quẩn trong lfong kia cũng biến mất theo.
Bên trong tiếng khóc này, phải có một loại tồn tại khủng bố nào đó nhưng đã bị Trần Phác kịp thời xóa đi, khiến cho Khương Vọng vốn đang bị liên lụy may mắn thoát khỏi.
Mà, trận giao phong ngắn ngủi về âm ác này, gần như đã mở ra một chương mới trong thế giới nhĩ thức của Khương Vọng.
Thanh âm lại còn có thể vận dụng thế này?
Một đạo nghĩ thức này lại có thể biến hóa cao diệu đến như vậy?
Lúc trước hắn sáng tạo ra trạng thái Thanh Văn Tiên, một là bởi vì đặt nền móng vững chắc cho Thanh Văn Tiên Điển, hai là bởi vì đột nhiên nghe được bản nguyên chân âm của mọt vị Diễn Đạo nào đó trong trong Thái Hư Huyễn Cảnh. Bởi vì Thái Hư Huyễn Cảnh là đặc thù nên hắn không phải chịu tổn thương, mà may mắn thấy được đạo tắc, mới có thể sáng tạo ra trạng thái Thanh Văn Tiên gần như luôn chiếm ưu thế trong tranh đấu cùng cảnh.
Lần này lại được trực tiếp cảm thụ giao phon âm sát cảu cấp độ Diễn Đạo ở khoảng cách gần, nếu có thể tiêu hóa lần nhận biết này, chỗ tốt khkhó mà đánh giá được.
Khương Vọng vẫn ấn kiếm, giữ nguyên tư thái phòng thủ, lúc này mới có thời gian nhìn về chiến trường của nhóm Diễn Đạo Chân Quân.
Lúc này, Lục Tí Nhân Xà cao tới hơn nghìn trượng đã mất đầu. Đại Lễ Tế Hỏa màu trắng lóa đã thiêu đốt đến bộ ngực của nó, khiến nó trông chẳng khác nào một bó đuốc cực lớn, lấy sọ làm lửa, thân làm đuốc.
Tồn tại cấp độ Diễn Đạo này, cho dù bị áp chế cũng không dễ bị giết chết.
Nhưng sáu cánh tay cường tráng tựa như sáu ngọn núi lớn của nó, giờ phút này chỉ còn một cánh. Lúc quơ múa vẫn hiển lộ sắc bén, đạo tắc hỗn chuyển, vẫn mang theo uy lực khai thiên tích địa nhưng cũng chỉ là đang giãy chết mà thôi.
Xung quanh chiến trường giữa Huyết Hà Chân Quân Hoắc Sĩ Cập cùng Lục Tí Nhân Xà cũng gần như trống rỗng, những con Ác Quan khác đều bị dư âm chiến đấu càng quét. Đến ngay cả màu của Họa Thủy cũng biến ảo chập chờn.
Tư Ngọc An cùng Ngô Bệnh Dĩ ở một bên, cùng thi triển thần uy, giữa lúc thong dong dạo bước đã càn quét ra một mảng lớn thuỷ vực thanh tịnh. Không có một con Ác Quan nào, có thể gây cho bọn họ chút trở ngại.
Tốc độ thanh lý Họa Thủy của Chân Quân cường giả quả thực là kinh khủng.
Trần Phác vẫn luôn quan sát toàn bộ chiến trường, ngoại trừ cái nhìn để Đại Lễ Tế Hỏa rơi xuống kia ra thì cũng không trợ giúp gì thêm cho Hoắc Sĩ Cập, Hoắc Sĩ Cập cũng quả thực không cần.
Mà tiếng khóc vừa rồi kia ——
Dọc theo ánh mắt lúc này của Trần Phác mà nhìn, thì có thể nhìn thấy bên trong đống Ác Quan trùng điệp xấu xí, có một nữ tử, cả người mặc y phục trắng đã hư hại, thân hình cực kỳ gầy yếu, dáng vẻ loạng choạng, trên người đầy vết bẩn hôi thối. Bởi vì, tóc rối tung che hết mặt nên không nhìn rõ tướng mạo, nhưng thanh âm này quả thực là của nữ nhân.
Ở phiến thủy vực kia, đám Ác Quan xấu xí chen chúc với nhau, xúc tu chồng lên móng khô, lông nhện hỗn tạp với xương vỡ, đủ thứ lung tung, giống như một núi thịt.
Duy chỉ có nữ tử mặc áo trắng này, tóc tai bù xù đứng lên từ bên trong đám Ác Quan, đứng trên đỉnh đầu bọn chúng. Nnafg ta cúi thấp đầu, rũ hai tay, từ phần bụng không ngừng phát ra tiếng khóc thê lương.
Đương nhiên tiếng khóc này, dưới sự áp chế của Trần Phác, không thể truyền khắp thế giới Vô Căn.
Đây chắc chắn là Ác Quan còn mạnh hơn cả Lục Tí Nhân Xà.
Trước khi ánh mắt của Trần Phác hạ xuống, bên ngoài thân thể của nàng ta đã dấy lên một ngọn lửa đen, lửa đen sôi trào, vây lấy một mảnh không gian bị nàng ta ảnh hưởng.
Đại Lễ Tế Hỏa màu trắng lóa kia cũng bị ngăn ở bên ngoài, không thể rơi xuống!
Ác Quan cấp Diễn Đạo vẫn cho người ta cảm giác không có chút linh trí gì. Nhưng sự cường đại của nàng ta, trực tiếp lấn áp chỗ sâu ở trong lòng người.
Nếu nhìn thoáng qua, nàng ta giống như một ánh nến màu đen, thiêu đốt bên trong những ngọn nến đã chảy thành bùn nhão.
Đúng vậy, dưới thân thể của nàng ta, những Ác Quan cấp độ Thần Lâm, Động Chân đang không ngừng tan rã, như giọt nến cung cấp lực lượng không ngừng cho ngọn lửa đen cảu nàng ta.
Cái này không biết là lửa gì, có thể sánh ngang với Đại Lễ Tế Hỏa.
Ác Quan không biết là gì này, đối đầu với Trần Phác lại không có chút yếu thế!
Ngay lúc này, một đạo kiếm quang đột nhiên xuất hiện.
Từ bên trong vô do sinh ra nhân do (1), từ bên trong vô niệm sinh ra hữu niệm.
(1) Vô do: không nguyên nhân, nhân do: có nguyên nhân.
Đạo kiếm quang này tách đêm cùng Họa Thủy!
Là Tư Ngọc An sau khi đã dọn sạch một lượng lớn Ác Quan, dành thời gian chuyển về phía kia một kiếm.
Ngọn lửa đen đang gào thét kia đột nhiên vỡ ra.
Không gian cũng bị chém ra, khoảng cách bị chém ra, đạo tắc cũng bị chém ra.